Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy

[TTP] Chương 27: Bản cung muốn con làm Trắc phi của Thái tử.

Editor: Bánh nướng nhân đậu xanh

Beta: Bèo

Mộc phủ.

Lúc Mộc Vân Chi cưỡi ngựa về đến Mộc phủ, gã chạy vặt gác cổng ngẩn ra, vội vàng cười hành lễ: “Thái tử phi đã trở về”.

Nàng gật đầu cười, giao dây cương ngựa cho gã sai vặt. Thái Y đi ngang qua nghe thấy mấy chữ “Thái tử phi” thì hiếu kỳ nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Mộc Vân Chi, tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt. Nàng ta nhớ hình như Thái tử phi vừa mới về Đông cung tối qua mà.

Mộc Vân Chi cũng nhìn thấy, vẫy tay với nàng ta:: “Thái Y”.

Thái Y hoàn hồn lại, bước nhanh đến chỗ Mộc Vân Chi, sau đó hành lễ: “Thái tử phi”.

Hành lễ xong, Thái Y ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt ngập tràn ý cười của Mộc Vân Chi, nàng ta cũng cười theo.

Mộc Vân Chi hỏi: “Thái Y, tam ca ta có ở nhà không?”

“Tam thiếu gia đang luyện kiếm trong sân ạ”.

“Nhị ca thì sao?”

“Nhị thiếu gia đã ra ngoài cùng tướng quân rồi, còn chưa về ạ”.

“Tốt quá!”

Mộc Vân Chi vỗ tay, sải bước chạy vào trong sân. Thái Y đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn theo bóng dáng Mộc Vân Chi nhẹ nhàng thanh thoát chạy đi, trong lòng không khỏi dâng lên chút nghi hoặc.

Tốt… quá?

Tốt chỗ nào?

Mộc Liễm Vũ đang luyện kiếm trong sân. Hắn buộc bao cát vào hai chân để tăng thêm sức nặng, cổ tay còn buộc hai cục sắt to bằng bàn tay. Nếu đổi lại là người bình thường, cả tay chân đều tăng thêm trọng lượng, sợ là ngay cả kiếm cũng không nhấc lên nổi chứ đừng nói đến việc luyện kiếm.

Nhưng Mộc Liễm Vũ lại khác. Kể từ khi hắn bắt đầu cầm kiếm luyện kiếm pháp Mộc gia, trọng lượng trên người ngày một tăng lên. Mới bắt đầu hắn có chút không quen, đến cầm kiếm cũng có chút khó khăn, nhưng dần dà hắn đã quen với sức nặng này.

Giờ đây cho dù tay chân đều mang vật nặng, hắn vẫn có thể vung kiếm vô cùng dứt khoát. Phương thức huấn luyện này là do tổ tiên của Mộc gia tạo ra, vừa bắt đầu đã mang theo trọng lượng cực lớn. Sau này trên chiến trường, cơ thể tự nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn so với người khác rất nhiều, né đao kiếm sẽ càng nhanh nhẹn, cơ hội sống sót trên chiến trường tàn khốc cũng sẽ cao hơn.

Kết thúc một bộ kiếm pháp, Mộc Liễm Vũ dứt khoát thu kiếm lại. Phía sau vang lên tiếng vỗ tay.

Hắn nghe thấy âm thanh bèn quay đầu, sau đó là sự ngạc nhiên vui mừng: “Tiểu muội!”

Mộc Vân Chi mỉm cười bước đến trước mặt hắn: “Mấy ngày không thấy tam ca luyện kiếm, kiếm pháp của tam ca lại tiến bộ không ít. Không hổ danh là thiếu tướng quân có thể chỉ dạy cho Thái tử điện hạ”.

Mộc Liễm Vũ cười nhẹ một tiếng, duỗi tay khẽ nhéo chóp mũi Mộc Vân Chi: “Đúng là dẻo miệng, còn không phải nhờ vào tiểu muội Thái tử phi của chúng ta mở lời với Thái tử điện hạ nên huynh mới có được vinh dự này sao”.

Mộc Vân Chi bật cười.

Mộc Liễm Vũ cất kiếm, thị vệ hầu hạ bên người lần lượt đưa khăn mặt và chén trà đã chuẩn bị sẵn đến. Hắn một hơi uống cạn trà trong chén, sau đó nhận lấy khăn bông lau mồ hôi trên mặt.

Mộc Vân Chi cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hắn nhướng mày, hơi nheo mắt. Vẻ mặt này có chút kỳ lạ… Hình như lần trước lúc tiểu muội nhà hắn lộ ra biểu cảm này trước mặt hắn chính là kéo hắn đi làm thích khách. Lần này không phải lại như vậy nữa chứ?

Mộc Liễm Vũ cười: “Nói đến chuyện đó, tiểu muội, muội sao lại về đây nữa rồi? Không phải hôm qua mới bị bắt về sao? Lại có chuyện hử?”

“Có việc cần tam ca giúp đỡ”.

“Giúp đỡ?”

Mộc Liễm Vũ theo vô thức dịch sang bên cạnh hai bước: “Việc gì vậy?”

Mộc Vân Chi lập tức bước hai bước về phía hắn, lần nữa thu hẹp khoảng cách lại. Nàng cười cười, lông mày cong lên, đôi mắt xinh đẹp như phảng phất ánh sáng lấp lánh. Nàng vươn tay ra kéo cánh tay Mộc Liễm Vũ lay lay nhẹ với vẻ mặt nũng nịu, Mộc Liễm Vũ lập tức cảm thấy bất an trong lòng.

Dáng vẻ này… tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì!

“Tam ca…”

Mộc Vân Chi cười: “Huynh biết múa không?”

Mộc Liễm Vũ chết lặng, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, cả khuôn mặt bày ra vẻ không thể tin nổi. Hắn nhìn Mộc Vân Chi, vẻ mặt phức tạp.

Đắn đo hồi lâu, những lời muốn nói lúc đầu cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài nặng nề.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ bả vai Mộc Vân Chi: “Tiểu muội, muội cảm thấy tam ca của muội có thể biết múa được sao?”

“Thế thì tốt quá!”

Mộc Vân Chi vỗ tay: “Vậy chúng ta cùng đi học đi!”

“…”

Mộc Liễm Vũ không hiểu sao có cảm giác bản thân đã rơi vào bẫy do Mộc Vân Chi giăng ra.

Có chút uất ức, nhưng nhiều hơn là bất lực.

Hắn hỏi: “Nói thật đi, muội muốn làm gì?”

“Muội muốn huynh cùng đi học múa với muội”.

“Không cần!”

Mộc Liễm Vũ từ chối không hề do dự.

Nếu là chuyện khác, Mộc Liễm Vũ khẳng định sẽ thuận theo ý của Mộc Vân Chi. Nhưng học múa… nếu là nàng thì đành vậy, nhưng một nam nhân như hắn thì học múa làm cái gì? Bình thường thời gian luyện kiếm của hắn kín mít, làm gì có thời gian đi học múa cùng nàng? Hơn nữa, chỗ học múa chắn chắn đều là cô nương, một nam tử như hắn cùng đi theo đến xem ít nhiều cũng có phần xấu hổ… Không, chỉ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Hắn không đi.

Tuyệt đối không đi!

Mộc Vân Chi bĩu môi, nắm lấy cánh tay Mộc Liễm Vũ lắc lắc: “Tam ca, nhưng muội đã dốc lòng từ Đông cung chạy về đây tìm huynh giúp. Trước giờ muội chưa từng học múa, nếu người khác mà thấy dáng vẻ buồn cười khi múa của muội, chắc chắn sẽ cười nhạo muội mất…”

Nói xong, Mộc Vân Chi còn khịt khịt mũi, miệng nhỏ chu lên, dường như có chút tủi thân.

Mộc Liễm Vũ: “…”

Một lát sau… Mộc Liễm Vũ cùng Mộc Vân Chi đã thay một bộ nam trang đứng trước cổng Lâm Lang Các.

Mộc Liễm Vũ cau mày, đến cũng đến rồi, nhưng vẻ mặt vẫn có chút kháng cự.

Mộc Vân Chi mỉm cười, bản thân thầm hít sâu một hơi, thật sự chuẩn bị cho việc học múa ở đây. Tư Đồ Thiển Tịch cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, còn mình dù có nỗ lực học thế nào cũng không so được với nàng ta. Nếu nàng ta đã không biết múa, vậy mình học múa vậy. Không dám nói có thể học đến tinh thông, nhưng cũng phải học hoàn chỉnh một điệu múa mới được.

Mộc Liễm Vũ giơ tay gãi má, mày cau lại. Hắn nhìn sang Mộc Vân Chi, nàng ngẩng đầu lên nhìn cổng lớn Lâm Lang Các, ánh mắt nghiêm túc, cũng mang chút ý cười giống như mong chờ đã lâu.

Những lời muốn khuyên nhủ nàng quay về bỗng chốc đều nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra được.

Hắn hắng giọng: “Đến cũng đã đến rồi, cứ vào trước xem sao”.

Mộc Vân Chi liên tục gật đầu: “Được!”

Lâm Lang Các, phường ca vũ nổi tiếng nhất kinh thành. Những người đến đây đều là những nhân vật có tiếng tăm trong kinh thành. Lâm Lang Các này cũng chia ra hai bộ phận. Một bên chỉ múa hát, bán nghệ không bán thân. Một bên khác chỉ cần trả đủ mức giá mà Lâm Lang Các đưa ra là đã được trải qua một đêm xuân cùng các cô nương ở đây.

Nơi Mộc Vân Chi và Mộc Liễm Vũ vào đương nhiên là bên phụ trách múa hát. Bọn họ thuê một sương phòng riêng. Vừa bước vào, Mộc Liễm Vũ ném một thỏi vàng cho Dương ma ma phụ trách tiếp đãi bọn họ.

Mắt Dương ma ma lập tức sáng lên: “Mời hai vị công tử ngồi, không biết hôm nay hai vị muốn cô nương nào đến tiếp ạ?”

Mộc Liễm Vũ nói: “Đưa cô nương nào múa giỏi ở chỗ các ngươi đến đây, múa đẹp còn được thưởng”.

“Được chứ!”

Dương ma ma mặt mày hớn hở: “Hai vị công tử vui lòng đợi chút, ta lập tức đi gọi bọn họ đến ngay!”

Sau khi Dương mama rời khỏi sương phòng, Mộc Liễm Vũ nói với Mộc Vân Chi: “Tiểu muội, lát nữa một mình muội múa đi”.

Mộc Vân Chi gật đầu: “Được”.

Không lâu sau, Dương ma ma dẫn bốn cô nương vào, ai nấy đều đang điểm lộng lẫy. Cũng không biết trong bọn họ ai trang điểm quá đậm, vừa bước vào mùi son phấn đã tỏa ra nồng nặc trong không khí. Mộc Vân Chi và Mộc Liễm Vũ đều xuất thân tướng môn, nữ chủ nhân Mộc phủ Dư Tuệ Thù xuất thân từ phủ tướng soái, ngày thường trang điểm giản dị. Nha hoàn làm việc trong phủ cũng đều tuân theo tác phong của Mộc phủ, ngay cả thường ngày trang điểm mùi hương cũng không quá nồng như vậy.

Đương nhiên hai người bọn họ cũng không thể quen được với loại son phấn có mùi nồng nặc này. Cả hai vô thức nín thở, không hẹn mà cùng dịch sang bên cạnh mấy bước, kéo dài khoảng cách với mấy cô nương đó.

“Hắt xì…”

Mộc Vân Chi không nhịn được hắt hơi một cái.

Mộc Liễm Vũ đưa tay lên che mũi lại, ghét bỏ xua tay: “Các người trên người ai có bôi son phấn thì trực tiếp đi ra ngoài, không cần múa nữa”.

Bốn người nhìn nhau, sau đó quay người đùn đẩy nhau bước ra khỏi sương phòng.

Dương ma ma có chút không biết phải làm sao.

Mộc Vân Chi thấy bọn họ đều đã ra ngoài, chậm rãi quay đầu nhìn Mộc Liễm Vũ: “Không phải đã nói muội đến học múa sao?”

“Mùi son phấn quá nồng…”

Mộc Liễm Vũ giơ tay quạt quạt trước mũi: “Đổi người khác là được”.

Mộc Vân Chi đỡ trán.

Mộc Liễm Vũ lại nói: “Cái đó, Dương ma ma, có thể đổi người khác không? Trên người phải không có mùi son phấn ấy”.

Dương mama vội hoàn hồn lại, cười nói: “Được được được, ta lập tức đi sắp xếp cho hai vị công tử, xin đợi chút”.

Mộc Liễm Vũ lại nhìn Mộc Vân Chi an ủi: “Đừng lo, cô nương ở đây rất nhiều”.

Mộc Vân Chi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Liễm Vũ, không nhịn được bật cười, nàng khẽ gật đầu: “Muội biết rồi, muội không sốt ruột”.

Mộc Liễm Vũ gật đầu theo: “Vậy thì tốt”.

Hoàng cung, Loan Phượng cung.

Tư Đồ Thiển Tịch bị Hoàng hậu nương nương triệu vào cung gấp. Trên đường đến, nàng ta vẫn hơi lo sợ không biết mình đã làm sai ở đâu, hay là nương nương có việc quan trọng muốn sai bảo.

Xe ngựa dừng trước Loan Phượng cung, nàng ta vừa xuống thì Kim Dao đang đứng chờ vội bước nhanh đến: “Tư Đồ cô nương, cuối cùng cô cũng đến rồi. Nương nương đợi đã lâu, cô nhanh vào trong đi”.

Tư Đồ Thiển Tịch gật đầu: “Được”.

Nàng ta vội vàng theo Kim Dao vào tẩm điện của Loan Phượng cung. Hoàng hậu dựa nửa người vào nhuyễn tháp*, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt dường như không vui

*Nhuyễn tháp (软榻) là một loại ghế dài có chỗ dựa, trên đó lót một lớp đệm đơn giản. Có thể hình dung ghế tương tự như ghế quý phi.

Tư Đồ Thiển Tịch thận trọng quan sát, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Nàng ta cung kính hành lễ: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương”.

Hoàng hậu nghe thấy giọng nàng ta, chậm rãi mở mắt: “Thiển Tịch đến rồi, ngồi xuống đi”.

Tư Đồ Thiển Tịch đứng lên: “Vâng! Đa tạ Hoàng hậu nương nương”.

Hoàng hậu nói: “Ở đây không có người ngoài, không cần câu nệ. Hôm nay bản cung gọi con đến đây là có việc mong con giúp đỡ”.

Tư Đồ Thiển Tịch vừa ngồi xuống, Kim Dao đặt một tách trà nóng lên bàn trà nhỏ bên tay nàng, sau đó nhẹ nhàng lui ra khỏi Tẩm điện.

Nàng ta nhìn Hoàng hậu, có chút nghi hoặc: “Không biết Thiển Tịch có thể giúp gì cho di nương?”

Hoàng hậu đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Thiển Tịch.

Tư Đồ Thiển Tịch nhìn bà, không hiểu sao lại cảm thấy hơi bất an.

Hoàng hậu thấy nàng ta căng thẳng nên mỉm cười nắm lấy bàn tay nàng ta, vỗ nhẹ hai cái: “Thiển Tịch, con là cháu gái ngoại của bản cung, bản cung nhất định sẽ không bảo con làm việc gì nguy hiểm”.

“Vậy ý của di nương là…”

“Bản cung biết từ nhỏ con đã thích Thái tử, nhưng Thái tử thân phận tôn quý, người có thể trở thành Thái tử phi của nó phải là người có thể nâng đỡ nó trên triều đường. Vì thế bản cung mới không để con trở thành Thái tử phi, có phải con rất oán trách bản cung?”

Tư Đồ Thiển Tịch ngạc nhiên, vội cúi đầu: “Di nương quá lời, Thiển Tịch không dám. Mỗi năm Thiển Tịch có thể được đến kinh thành gặp Thái tử biểu ca như vậy đã mãn nguyện rồi ạ. Thiển Tịch không dám yêu cầu quá đáng”.

Hoàng hậu cười: “Thiển Tịch nhà chúng ta thật hiểu chuyện. Vậy nếu như di nương nói muốn con làm Trắc phi của Thái tử, con có bằng lòng không?”

Tư Đồ Thiển Tịch ngây người, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Trắc, Trắc phi…?

Thái tử điện hạ thành thân với Thái tử phi chưa đến nửa tháng mà sao Hoàng hậu đã nói đến việc nạp Trắc phi rồi?

Nàng ta nhíu mày, cẩn thận rụt tay lại, căng thẳng nắm chặt hai bàn tay.

Hoàng hậu nheo mắt, xoay người ngồi ngay ngắn: “Những chuyện khác con không cần phải nghĩ nhiều”.

Tư Đồ Thiển Tịch mím môi, lông mày nhíu lại: “Nhưng…”

Nàng ta do dự một lúc, vẫn mở miệng: “Nhưng nương nương, người Thái tử biểu ca thích là Thái tử phi, huynh ấy sẽ không đồng ý nạp Trắc phi đâu. Huống hồ hai người mới thành thân không lâu, lúc này lại nạp Trắc phi thì không ổn đâu ạ”.

Ý cười trên mặt Hoàng hậu dần tắt, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Tư Đồ Thiển Tịch.

Tư Đồ Thiển Tịch nhất thời hoảng hốt, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

“Ổn hay không ổn, không đến lượt con nói”.

Hoàng hậu đứng lên: “Nếu con không chịu gả vào Đông cung làm Trắc phi thì cũng sẽ có hàng đống người sóng sau xô sóng trước vì cái danh phận này”.

“Nhưng cô nương Thái tử biểu ca thích là Thái tử phi, huynh ấy sẽ không…”

“Thích có tác dụng gì?”

Hoàng hậu nhăn mày, giọng điệu không tự chủ lạnh đi mấy phần: “Ban đầu bệ hạ cưới bản cung về không phải cũng luôn miệng nói thích bản cung sao? Nhưng con xem, bây giờ hoàng cung này vô vàn giai nhân, các phi tần tranh nhau sủng ái. Thái tử sau này cũng như Hoàng đế hiện tại thôi!”

“…”

Hoàng hậu nhắm mắt thở dài một tiếng: “Thiển Tịch à, bản cung không cần con làm việc gì khác, chỉ cần sau này con vào Đông cung thì thay bản cung để ý các Trắc phi và tiểu thiếp khác là được”.

Tư Đồ Thiển Tịch cũng đứng dậy theo, vẻ mặt khó tin trùng trùng.

Nàng ta nhìn Hoàng hậu, hai mắt mở to kinh ngạc: “Còn có… Trắc phi khác sao?”

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Nhắc nhở thân thiện: Hoàng hậu nương nương và biểu muội là người tốt, không phải lo lắng Q(‘⌒?Q)

Bình luận về bài viết này