Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy

[TTP] Chương 28: Người đừng ép con

Editor: Bánh nướng nhân đậu xanh

Beta: Bèo

Hoàng hậu thở dài một tiếng, bước lên hai bước, quay về ngồi xuống nhuyễn tháp, trông bà có vẻ rất mệt mỏi, sắc mặt cũng không tốt lắm. Tư Đồ Thiển Tịch nhíu mày có phần lo lắng, nhưng càng để tâm đến những lời vừa nãy Hoàng hậu nói hơn. Bầu không khí trong tẩm điện cực kỳ yên tĩnh, trước lúc Tư Đồ Thiển Tịch đến đây, các tỳ nữ đều đã bị đuổi ra ngoài, giờ trong này chỉ có hai người họ. Những tia nắng từ bên ngoài len lỏi qua khe cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng hắt lên người Hoàng hậu đang dựa vào nhuyễn tháp mềm mại. Bà nhíu chặt mày, một tay đỡ trán suy nghĩ, tay kia đấm nhẹ vào đùi.

Tư Đồ Thiển Tịch do dự một lúc mới bước đến ngồi xuống bên nhuyễn tháp, nàng ta duỗi tay xoa bóp chân cho Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu mở mắt ra nhìn nàng, bộ dạng dọa người vừa rồi dần biến mất mà thay bằng vẻ mặt bất lực và đau lòng. Bà đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt của Tư Đồ Thiển Tịch, dịu dàng vuốt ve.

“Thiển Tịch, di nương biết từ nhỏ con đã thích Thái tử, không được làm Thái tử phi thì làm Trắc phi cũng được. Cứ coi như bây giờ Thái tử yêu thích Thái tử phi đi, nhưng rồi có một ngày nó cũng chán thôi. Nam nhân đều như vậy, bệ hạ như vậy, phụ thân con cũng như vậy. Thà để con lên làm Trắc phi còn hơn để người ta nhanh chân đưa nữ nhân khác đến trước”.

Tư Đồ Thiển Tịch mím môi, động tác xoa bóp dưới tay không tự chủ được mà chậm dần, cảm xúc trong đôi mắt rũ kia hiện lên vài tia phức tạp. Trước nay nàng rất ít khi nhắc đến chuyện trong nhà. Người ngoài đều chỉ biết nàng ta là cháu gái của Hoàng hậu nương nương, là biểu muội của Thái tử điện hạ, là danh môn đại tiểu thư của Giang Nam. Nhưng chuyện trong nhà nàng ta lại cực kỳ phức tạp. Mẫu thân sau khi hạ sinh nàng ta đã để lại mầm bệnh, sức khỏe không tốt, sau này không thể mang thai được nữa. Các trưởng bối trong nhà vẫn luôn muốn một đứa con trai nên luôn thúc giục phụ thân nạp thiếp. Lúc đầu phụ thân nàng ta không muốn, nói rằng cả đời này chỉ yêu một mình mẫu thân. Nhưng không đến ba năm ông ấy đã chán, không ngó ngàng gì đến thê tử của mình. Thậm chí bây giờ đã nạp tổng cộng ba thiếp thất, sinh được hai đứa con trai, hai đứa con gái. Nếu không phải bởi vì mẫu thân là muội muội của Hoàng hậu nương nương, có lẽ ông ta đã sớm hưu thê* rồi.

*Hưu thê: ly hôn, bỏ vợ (chỉ nam giới).


Mẫu thân luôn nói với nàng ta rằng con người đều sẽ thay lòng, bất kể là ai cũng sẽ như vậy. Giờ đây Hoàng hậu nương nương cũng nói những lời tương tự. Không phải nàng ta không tin, chỉ là…

Hoàng hậu nhìn nàng, ánh mắt có phần bi thương: “Thiển Tịch, con giúp di nương chuyện này được không?”

Tư Đồ Thiển Tịch nhíu mày, động tác dưới tay ngừng lại. Nàng ta đứng lên lùi lại mấy bước, sau đó cung kính quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu. Bà kinh ngạc, vội vàng từ nhuyễn tháp đứng lên, lúc đang muốn vươn tay đỡ nàng ta đứng lên thì Tư Đồ Thiển Tịch chắp tay, dập đầu với bà: “Vẫn xin di nương đừng ép Thiển Tịch”.

Hoàng hậu ngẩn ra, ánh mắt kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

“Thiển Tịch biết trong lòng Thái tử biểu ca đã có Thái tử phi, không muốn trở thành vật cản giữa hai bọn họ. Nếu trong tương lai có một ngày biểu ca thật sự không yêu Thái tử phi nữa, đến lúc đó Thiển Tịch có thể nghe lời di nương. Nhưng hiện tại không thể”.

Nàng ta quỳ trên đất, cúi thấp đầu xuống. Ngay từ đầu đã luôn không ngẩng đầu lên khiến Hoàng hậu không thể thấy được biểu cảm của nàng. Tư Đồ Thiển Tịch thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh nhưng tâm chí kiên định, nếu nàng ta đã quyết định cái gì, cho dù có khuyên nhủ bao nhiêu lần cũng đều vô ích. Hoàng hậu thở dài, vẫn vươn tay đỡ nàng ta đứng lên.

Tư Đồ Thiển Tịch ngẩng đầu nhìn bà, nói tiếp: “Di nương, nếu người lo Quý phi lợi dụng chuyện này đưa người của mình vào Đông cung thì Thiển Tịch có thể sẵn sàng để ý mọi lúc giúp người. Nếu biểu ca chịu thỏa hiệp chuyện nạp thiếp thì thân phận biểu muội Thái tử này của con sẽ có ích hơn Trắc phi, không phải vậy sao?”

Hoàng hậu ngạc nhiên, lắc đầu bất lực: “Con đấy!”

Lâm Lang Các.

Mộc Vân Chi cùng Mộc Liễm Vũ vẫn đang ngồi trong sương phòng, bánh ngọt trên bàn cũng đã ăn gần hết. Các cô nương ca múa từng tốp từng tốp tiến vào, nhưng Mộc Vân Chi đều không ứng ý ai hết. Điệu múa của bọn họ lẳng lơ mà mê hoặc, nàng cảm thấy rằng mình chắc chắn sẽ không học nổi. Chỉ mỗi cái tư thế uốn lượn thướt tha đó thôi nàng cũng không thể làm được…

Hai tay Mộc Liễm Vũ chống cằm, vẻ mặt mệt mỏi, mí mắt sụp xuống, dường như chỉ cần nhắm lại thì hắn có thể ngủ ngay lập tức. Dương ma ma khiêng một chiếc ghế lại ngồi cạnh bọn họ, khuôn mặt cũng rất uể oải, đến cây quạt cầm trong tay cũng không có sức phe phẩy nữa. Bà ta liếc thấy Mộc Vân Chi và Mộc Liễm Vũ sắp bổ nhào xuống sàn, không nhịn được hỏi: “Ta nói này hai vị công tử, các cô nương múa giỏi ở chỗ chúng ta đều đưa đến cho hai người rồi, cũng đều đã múa qua một lượt rồi mà vẫn không có người nào vừa ý sao?”

Mộc Liễm Vũ dùng khuỷu tay huých huých Mộc Vân Chi, nàng vội “Á” một tiếng, quay đầu nhìn Dương ma ma cười khách khí.

Dương ma ma than thở: “Tất cả các cô nương ở chỗ bọn ta đều đã lên múa hết rồi, nếu các người không ưng ý ai thì qua chỗ khác đi, bên đó trái lại có mấy cô nương múa rất hay, chỉ là…”

Bà ta giơ tay lên, nheo mắt xoa ngón cái và ngón trỏ nở nụ cười: “Chỉ là giá cả không hề rẻ”.

Mộc Liễm Vũ nhìn Mộc Vân Chi: “Muội nói xem thế nào? Có đi nữa không?”

Hai tay Mộc Vân Chi bụm mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài không biết từ lúc nào đã trở tối. Vốn dĩ nàng còn thấy hơi buồn ngủ đột nhiên ngồi thẳng người dậy, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến khi nhìn thấy sắc trời dần nhá nhem tối.

Nàng bật mạnh dậy, trời tối rồi? Trời đã tối rồi sao?!

Nàng giơ tay bụm mặt, lập tức hoang mang, giây phút này trong đầu chỉ có hai chữ: Tiêu rồi!!

Nàng vội túm lấy Mộc Liễm Vũ: “Tam ca, hỏng rồi, trời tối rồi, muội đã nói với Thanh La sẽ quay về trước khi trời tối mà!”

Mộc Liễm Vũ thở dài một tiếng, ném cho Dương ma ma một thỏi bạc, còn chưa kịp nói mấy câu khách sáo liền bị Mộc Vân Chi túm lấy lôi chạy đi mất. Dương mama mỉm cười cầm lấy thỏi bạc, tỉ mỉ ước lượng, chậc, cũng khá nặng đấy. Mặc dù hai vị công tử kia có chút kỳ quái, nhưng cũng may vung tay hào phóng.

Mộc Vân Chi hớt hải chạy về Đông cung, quên mất trên người còn đang mặc nam trang. Lúc nàng về đến trước cổng Đông cung thì Thanh La đã đứng đợi ở đó từ lâu. Thấy có người chạy lại tưởng rằng là Mộc Vân Chi, vẻ mặt lập tức mừng rỡ, nhưng đến lúc nhìn rõ hơn, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp.

Mộc Vân Chi hoảng hốt mở miệng: “Thanh La, có phải điện hạ đã về lâu rồi không?”

Nghe thấy giọng của nàng, Thanh La mới tin rằng mình không bị hoa mắt, cũng không phải nhìn nhầm, cái người mặc nam trang hớt hải cưỡi ngựa chạy về này chính là Thái tử phi nhà nàng ta.

Thanh La thở dài một tiếng: “Thái tử phi à, người…”

Nàng ta giơ tay chỉ vào bộ nam trang trên người Mộc Vân Chi, hàng lông mày không tự chủ được nhíu chặt: “Sao người lại… lại ăn mặc thành thế này? Rốt cuộc người đã đi đâu vậy chứ?”

“Cái này sao…”

Mộc Vân Chi giơ tay gãi đầu: “Chuyện này nói ra dài lắm, trước hết em nói cho ta biết, có phải điện hạ đã về rồi không?”

“Điện hạ đã trở về lúc chiều rồi, nhưng sau khi về thì lại ở miết trong thư phòng, tâm trạng có vẻ rất tệ”.

Nói rồi, giọng Thanh La nhỏ dần, sau đó cẩn thận sáp đến bên tai Mộc Vân Chi, hạ thấp thanh âm rồi nói tiếp: “Em còn nghe thấy tiếng điện hạ mắng chửi trong thư phòng nữa, hình như còn đập vỡ rất nhiều đồ đạc. Tưởng công công và thị vệ Mạc Khai đều không dám vào trong”.

Mộc Vân Chi nhướng mày: “Thật hả?”

Từ khi nàng gả vào Đông cung toàn nhìn thấy những mặt tốt của Tần Kiêu. Những lời đồn thổi về tính cách không tốt của Thái tử điện hạ, trái lại nàng chưa từng thấy qua. Không biết vì sao nàng lại muốn xem chút dáng vẻ lúc tức giận của hắn.

Đương nhiên, nhắc trước là không phải hắn tức giận bởi vì nàng chạy ra ngoài…

Mộc Vân Chi nhanh chóng quay về phòng ngủ, trước tiên tắm rửa tươm tất, sau đó thay một bộ xiêm y sạch sẽ. Sau khi chỉnh đốn xong xuôi, Tần Kiêu vẫn chưa về phòng, Mộc Vân Chi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Vân Chi kéo Thanh La qua hỏi: “Sau khi Điện hạ về có hỏi gì đến ta không?”

Thanh La lắc đầu: “Em không biết nữa, Thái tử đang ở trong thư phòng, đến cả Tưởng công công và thị vệ Mạc Khai đều không dám vào đó, em… em cũng không dám”.

Mộc Vân Chi đưa tay lên xoa đầu Thanh La, nàng ta bĩu môi, giơ tay sờ vào chỗ bị chạm. Trong phòng Mộc Vân Chi đi đi lại lại mấy lần, lòng nghĩ chờ ở đây cũng không phải là cách, bất kể nguyên nhân do đâu mà Thái tử điện hạ tức giận, mình cũng phải đi xem sao.

Nàng lại hỏi: “Điện hạ dùng bữa tối chưa?”

“Theo em thấy thì có lẽ vẫn chưa ạ”.

“Mau đi chuẩn bị cơm tối, làm xong thì lập tức mang đến thư phòng liền”.

“Vâng!”

Thanh La không dám chậm trễ, vừa nói xong đã chạy đi ngay. Mộc Vân Chi cũng chuẩn bị một chút, xong xuôi thì bước ra cửa, đi đến thư phòng. Mạc Khai và Tưởng công công đứng bên ngoài tâm trạng thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Nhìn thấy thân ảnh nàng xuất hiện trước thư phòng, bọn họ như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vẻ mặt bỗng chốc mừng rỡ. Hai người chạy đến trước mặt nàng, không hẹn cùng đồng thanh: “Thái tử phi, người rốt cuộc cũng đã về rồi!”

Mộc Vân Chi mỉm cười: “Nghe nói điện hạ từ lúc quay về từ hoàng cung tâm trạng luôn không được tốt, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tưởng công công và Mạc Khai chột dạ nhìn nhau một cái, ánh mắt né tránh theo bản năng. Ai cũng không chịu mở miệng nói rõ nguyên do. Mộc Vân Chi ngược lại rất hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến Thái tử điện hạ tức giận như vậy, lại còn khiến hai người họ ngậm chặt miệng không chịu nói ra.

Hiển nhiên khẳng định không phải chuyện gì tốt.

“Ta vào xem thế nào”.

Mộc Vân Chi bước nhanh qua đó, Tưởng công công và Mạc Khai mặc dù rất vui vì nàng đã đến, nhưng trong vui mừng lại có chút lo lắng. Hình như Thái tử điện hạ chưa bao giờ nổi giận trước mặt Thái tử phi, nếu như tối nay để Thái tử phi thấy được dáng vẻ nổi giận của Thái tử điện hạ, liệu sẽ không…

Mạc khai bỗng nhiên cảm thấy không thể để chuyện này xảy ra. Hai người họ canh giữ bên ngoài nhưng lúc Thái tử phi đi vào không có người thông báo, lỡ như điện hạ cho rằng Thái tử phi là bọn họ, ném đồ đạc vào người nàng thì sao?

Lúc Mộc Vân Chi sắp đẩy cửa bước vào, Mạc Khai vội bước nhanh đến chắn trước, duỗi tay giữ nàng lại. Mộc Vân Chi nghi hoặc nhìn hắn, Mạc Khai hắng giọng, sau đó bất ngờ cao giọng lên: “Thái tử phi, người đến rồi ạ!”

Mộc Vân Chi: “?”

Sau đó Mạc Khai thu tay lại, mỉm cười với nàng: “Thái tử phi, không có sự cho phép của điện hạ, ai cũng không được vào”.


“…”

Vẻ mặt Tần kiêu cau có ngồi trong thư phòng, nghe thấy giọng của Mạc Khai ngoài cửa bỗng ngẩn ra, hắn hoảng hốt bật dậy, hai mắt nhìn xuống một mảnh hỗn độn dưới sàn. Hắn có chút luống cuống, tuyệt đối không thể để Mộc Vân Chi nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn vội phóng đến cửa phòng duỗi tay muốn mở ra, nhắm mắt hít thở một hơi ổn định lại tinh thần, sau đó mới kéo mở cánh cửa thư phòng ra.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Mộc Vân Chi đang đứng trước cửa vội quay đầu lại. Nàng vừa nhìn sang bên đó, còn chưa kịp nói gì thì Tần Kiêu đã bước ra từ thư phòng, tiếp đó lập tức đóng sập cửa lại.

Mộc Vân Chi chớp mắt: “Điện hạ?”

Tần Kiêu hắng giọng: “Cái đó, thư phòng hơi lộn xộn, Thái tử phi đừng vào đó nữa”.

“Hơi lộn xộn? Vậy ta vào dọn dẹp giúp chàng”.

Tần Kiêu quét mắt nhìn Mộc Vân Chi trước mặt: “Những việc này cứ giao cho hạ nhân làm là được, không cần phải làm phiền đến Thái tử phi”.

“Vậy sao?”

“Phải”

Tần Kiêu đưa tay ra nắm lấy cổ tay Mộc Vân Chi: “Thái tử phi, ta đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi”.

Cả hai đi về phòng.

Trên đường gặp Thanh La đang mang cơm tối bước đến. Nhìn thấy bọn họ Thanh La ngạc nhiên, vội lui sang một bên để bọn họ đi trước, bản thân đi theo sau.

Trong phòng ngủ.

Sau khi Thanh La dọn bữa tối đã chuẩn bị sẵn ra bàn xong vội lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người Tần Kiêu và Mộc Vân Chi trong phòng. Lúc Mộc Vân Chi ở Lâm Lang Các xem múa đã ăn khá nhiều bánh ngọt nên giờ không thấy đói. Nàng một tay chống cằm, một bên nhìn Tần Kiêu cầm đũa chuẩn bị dùng cơm. Hắn gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.

“Điện hạ, nghe nói tâm trạng của chàngkhông tốt”.

“Khụ khụ—“

Tần Kiêu lập tức bị nghẹn.

Mộc Vân Chi giật mình, vội rót cho hắn một chén trà, hắn nhận lấy một hơi uống sạch.

“Điện hạ, chàng không sao chứ?”

Mộc Vân Chi khẽ cau mày, có hơi lo lắng: “Có phải ta đã nói sai cái gì không?”

Tần Kiêu đặt chén trà xuống, trút ra một hơi.

Hắn nhìn sang Mộc Vân Chi, thấy nàng nhíu mày thì khẽ lắc đầu nói: “Không có”.

Mộc Vân Chi vẫn nhìn hắn.


Hắn lại nói: “Nàng không nói sai gì cả, cũng không phải tâm trạng ta không tốt”.

“Có thật không?”

“Ừm”

Tần Kiêu gật đầu trịnh trọng: “Thật”.

Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy

[TTP] Chương 27: Bản cung muốn con làm Trắc phi của Thái tử.

Editor: Bánh nướng nhân đậu xanh

Beta: Bèo

Mộc phủ.

Lúc Mộc Vân Chi cưỡi ngựa về đến Mộc phủ, gã chạy vặt gác cổng ngẩn ra, vội vàng cười hành lễ: “Thái tử phi đã trở về”.

Nàng gật đầu cười, giao dây cương ngựa cho gã sai vặt. Thái Y đi ngang qua nghe thấy mấy chữ “Thái tử phi” thì hiếu kỳ nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Mộc Vân Chi, tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt. Nàng ta nhớ hình như Thái tử phi vừa mới về Đông cung tối qua mà.

Mộc Vân Chi cũng nhìn thấy, vẫy tay với nàng ta:: “Thái Y”.

Thái Y hoàn hồn lại, bước nhanh đến chỗ Mộc Vân Chi, sau đó hành lễ: “Thái tử phi”.

Hành lễ xong, Thái Y ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt ngập tràn ý cười của Mộc Vân Chi, nàng ta cũng cười theo.

Mộc Vân Chi hỏi: “Thái Y, tam ca ta có ở nhà không?”

“Tam thiếu gia đang luyện kiếm trong sân ạ”.

“Nhị ca thì sao?”

“Nhị thiếu gia đã ra ngoài cùng tướng quân rồi, còn chưa về ạ”.

“Tốt quá!”

Mộc Vân Chi vỗ tay, sải bước chạy vào trong sân. Thái Y đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn theo bóng dáng Mộc Vân Chi nhẹ nhàng thanh thoát chạy đi, trong lòng không khỏi dâng lên chút nghi hoặc.

Tốt… quá?

Tốt chỗ nào?

Mộc Liễm Vũ đang luyện kiếm trong sân. Hắn buộc bao cát vào hai chân để tăng thêm sức nặng, cổ tay còn buộc hai cục sắt to bằng bàn tay. Nếu đổi lại là người bình thường, cả tay chân đều tăng thêm trọng lượng, sợ là ngay cả kiếm cũng không nhấc lên nổi chứ đừng nói đến việc luyện kiếm.

Nhưng Mộc Liễm Vũ lại khác. Kể từ khi hắn bắt đầu cầm kiếm luyện kiếm pháp Mộc gia, trọng lượng trên người ngày một tăng lên. Mới bắt đầu hắn có chút không quen, đến cầm kiếm cũng có chút khó khăn, nhưng dần dà hắn đã quen với sức nặng này.

Giờ đây cho dù tay chân đều mang vật nặng, hắn vẫn có thể vung kiếm vô cùng dứt khoát. Phương thức huấn luyện này là do tổ tiên của Mộc gia tạo ra, vừa bắt đầu đã mang theo trọng lượng cực lớn. Sau này trên chiến trường, cơ thể tự nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn so với người khác rất nhiều, né đao kiếm sẽ càng nhanh nhẹn, cơ hội sống sót trên chiến trường tàn khốc cũng sẽ cao hơn.

Kết thúc một bộ kiếm pháp, Mộc Liễm Vũ dứt khoát thu kiếm lại. Phía sau vang lên tiếng vỗ tay.

Hắn nghe thấy âm thanh bèn quay đầu, sau đó là sự ngạc nhiên vui mừng: “Tiểu muội!”

Mộc Vân Chi mỉm cười bước đến trước mặt hắn: “Mấy ngày không thấy tam ca luyện kiếm, kiếm pháp của tam ca lại tiến bộ không ít. Không hổ danh là thiếu tướng quân có thể chỉ dạy cho Thái tử điện hạ”.

Mộc Liễm Vũ cười nhẹ một tiếng, duỗi tay khẽ nhéo chóp mũi Mộc Vân Chi: “Đúng là dẻo miệng, còn không phải nhờ vào tiểu muội Thái tử phi của chúng ta mở lời với Thái tử điện hạ nên huynh mới có được vinh dự này sao”.

Mộc Vân Chi bật cười.

Mộc Liễm Vũ cất kiếm, thị vệ hầu hạ bên người lần lượt đưa khăn mặt và chén trà đã chuẩn bị sẵn đến. Hắn một hơi uống cạn trà trong chén, sau đó nhận lấy khăn bông lau mồ hôi trên mặt.

Mộc Vân Chi cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hắn nhướng mày, hơi nheo mắt. Vẻ mặt này có chút kỳ lạ… Hình như lần trước lúc tiểu muội nhà hắn lộ ra biểu cảm này trước mặt hắn chính là kéo hắn đi làm thích khách. Lần này không phải lại như vậy nữa chứ?

Mộc Liễm Vũ cười: “Nói đến chuyện đó, tiểu muội, muội sao lại về đây nữa rồi? Không phải hôm qua mới bị bắt về sao? Lại có chuyện hử?”

“Có việc cần tam ca giúp đỡ”.

“Giúp đỡ?”

Mộc Liễm Vũ theo vô thức dịch sang bên cạnh hai bước: “Việc gì vậy?”

Mộc Vân Chi lập tức bước hai bước về phía hắn, lần nữa thu hẹp khoảng cách lại. Nàng cười cười, lông mày cong lên, đôi mắt xinh đẹp như phảng phất ánh sáng lấp lánh. Nàng vươn tay ra kéo cánh tay Mộc Liễm Vũ lay lay nhẹ với vẻ mặt nũng nịu, Mộc Liễm Vũ lập tức cảm thấy bất an trong lòng.

Dáng vẻ này… tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì!

“Tam ca…”

Mộc Vân Chi cười: “Huynh biết múa không?”

Mộc Liễm Vũ chết lặng, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, cả khuôn mặt bày ra vẻ không thể tin nổi. Hắn nhìn Mộc Vân Chi, vẻ mặt phức tạp.

Đắn đo hồi lâu, những lời muốn nói lúc đầu cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài nặng nề.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ bả vai Mộc Vân Chi: “Tiểu muội, muội cảm thấy tam ca của muội có thể biết múa được sao?”

“Thế thì tốt quá!”

Mộc Vân Chi vỗ tay: “Vậy chúng ta cùng đi học đi!”

“…”

Mộc Liễm Vũ không hiểu sao có cảm giác bản thân đã rơi vào bẫy do Mộc Vân Chi giăng ra.

Có chút uất ức, nhưng nhiều hơn là bất lực.

Hắn hỏi: “Nói thật đi, muội muốn làm gì?”

“Muội muốn huynh cùng đi học múa với muội”.

“Không cần!”

Mộc Liễm Vũ từ chối không hề do dự.

Nếu là chuyện khác, Mộc Liễm Vũ khẳng định sẽ thuận theo ý của Mộc Vân Chi. Nhưng học múa… nếu là nàng thì đành vậy, nhưng một nam nhân như hắn thì học múa làm cái gì? Bình thường thời gian luyện kiếm của hắn kín mít, làm gì có thời gian đi học múa cùng nàng? Hơn nữa, chỗ học múa chắn chắn đều là cô nương, một nam tử như hắn cùng đi theo đến xem ít nhiều cũng có phần xấu hổ… Không, chỉ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Hắn không đi.

Tuyệt đối không đi!

Mộc Vân Chi bĩu môi, nắm lấy cánh tay Mộc Liễm Vũ lắc lắc: “Tam ca, nhưng muội đã dốc lòng từ Đông cung chạy về đây tìm huynh giúp. Trước giờ muội chưa từng học múa, nếu người khác mà thấy dáng vẻ buồn cười khi múa của muội, chắc chắn sẽ cười nhạo muội mất…”

Nói xong, Mộc Vân Chi còn khịt khịt mũi, miệng nhỏ chu lên, dường như có chút tủi thân.

Mộc Liễm Vũ: “…”

Một lát sau… Mộc Liễm Vũ cùng Mộc Vân Chi đã thay một bộ nam trang đứng trước cổng Lâm Lang Các.

Mộc Liễm Vũ cau mày, đến cũng đến rồi, nhưng vẻ mặt vẫn có chút kháng cự.

Mộc Vân Chi mỉm cười, bản thân thầm hít sâu một hơi, thật sự chuẩn bị cho việc học múa ở đây. Tư Đồ Thiển Tịch cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, còn mình dù có nỗ lực học thế nào cũng không so được với nàng ta. Nếu nàng ta đã không biết múa, vậy mình học múa vậy. Không dám nói có thể học đến tinh thông, nhưng cũng phải học hoàn chỉnh một điệu múa mới được.

Mộc Liễm Vũ giơ tay gãi má, mày cau lại. Hắn nhìn sang Mộc Vân Chi, nàng ngẩng đầu lên nhìn cổng lớn Lâm Lang Các, ánh mắt nghiêm túc, cũng mang chút ý cười giống như mong chờ đã lâu.

Những lời muốn khuyên nhủ nàng quay về bỗng chốc đều nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra được.

Hắn hắng giọng: “Đến cũng đã đến rồi, cứ vào trước xem sao”.

Mộc Vân Chi liên tục gật đầu: “Được!”

Lâm Lang Các, phường ca vũ nổi tiếng nhất kinh thành. Những người đến đây đều là những nhân vật có tiếng tăm trong kinh thành. Lâm Lang Các này cũng chia ra hai bộ phận. Một bên chỉ múa hát, bán nghệ không bán thân. Một bên khác chỉ cần trả đủ mức giá mà Lâm Lang Các đưa ra là đã được trải qua một đêm xuân cùng các cô nương ở đây.

Nơi Mộc Vân Chi và Mộc Liễm Vũ vào đương nhiên là bên phụ trách múa hát. Bọn họ thuê một sương phòng riêng. Vừa bước vào, Mộc Liễm Vũ ném một thỏi vàng cho Dương ma ma phụ trách tiếp đãi bọn họ.

Mắt Dương ma ma lập tức sáng lên: “Mời hai vị công tử ngồi, không biết hôm nay hai vị muốn cô nương nào đến tiếp ạ?”

Mộc Liễm Vũ nói: “Đưa cô nương nào múa giỏi ở chỗ các ngươi đến đây, múa đẹp còn được thưởng”.

“Được chứ!”

Dương ma ma mặt mày hớn hở: “Hai vị công tử vui lòng đợi chút, ta lập tức đi gọi bọn họ đến ngay!”

Sau khi Dương mama rời khỏi sương phòng, Mộc Liễm Vũ nói với Mộc Vân Chi: “Tiểu muội, lát nữa một mình muội múa đi”.

Mộc Vân Chi gật đầu: “Được”.

Không lâu sau, Dương ma ma dẫn bốn cô nương vào, ai nấy đều đang điểm lộng lẫy. Cũng không biết trong bọn họ ai trang điểm quá đậm, vừa bước vào mùi son phấn đã tỏa ra nồng nặc trong không khí. Mộc Vân Chi và Mộc Liễm Vũ đều xuất thân tướng môn, nữ chủ nhân Mộc phủ Dư Tuệ Thù xuất thân từ phủ tướng soái, ngày thường trang điểm giản dị. Nha hoàn làm việc trong phủ cũng đều tuân theo tác phong của Mộc phủ, ngay cả thường ngày trang điểm mùi hương cũng không quá nồng như vậy.

Đương nhiên hai người bọn họ cũng không thể quen được với loại son phấn có mùi nồng nặc này. Cả hai vô thức nín thở, không hẹn mà cùng dịch sang bên cạnh mấy bước, kéo dài khoảng cách với mấy cô nương đó.

“Hắt xì…”

Mộc Vân Chi không nhịn được hắt hơi một cái.

Mộc Liễm Vũ đưa tay lên che mũi lại, ghét bỏ xua tay: “Các người trên người ai có bôi son phấn thì trực tiếp đi ra ngoài, không cần múa nữa”.

Bốn người nhìn nhau, sau đó quay người đùn đẩy nhau bước ra khỏi sương phòng.

Dương ma ma có chút không biết phải làm sao.

Mộc Vân Chi thấy bọn họ đều đã ra ngoài, chậm rãi quay đầu nhìn Mộc Liễm Vũ: “Không phải đã nói muội đến học múa sao?”

“Mùi son phấn quá nồng…”

Mộc Liễm Vũ giơ tay quạt quạt trước mũi: “Đổi người khác là được”.

Mộc Vân Chi đỡ trán.

Mộc Liễm Vũ lại nói: “Cái đó, Dương ma ma, có thể đổi người khác không? Trên người phải không có mùi son phấn ấy”.

Dương mama vội hoàn hồn lại, cười nói: “Được được được, ta lập tức đi sắp xếp cho hai vị công tử, xin đợi chút”.

Mộc Liễm Vũ lại nhìn Mộc Vân Chi an ủi: “Đừng lo, cô nương ở đây rất nhiều”.

Mộc Vân Chi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Liễm Vũ, không nhịn được bật cười, nàng khẽ gật đầu: “Muội biết rồi, muội không sốt ruột”.

Mộc Liễm Vũ gật đầu theo: “Vậy thì tốt”.

Hoàng cung, Loan Phượng cung.

Tư Đồ Thiển Tịch bị Hoàng hậu nương nương triệu vào cung gấp. Trên đường đến, nàng ta vẫn hơi lo sợ không biết mình đã làm sai ở đâu, hay là nương nương có việc quan trọng muốn sai bảo.

Xe ngựa dừng trước Loan Phượng cung, nàng ta vừa xuống thì Kim Dao đang đứng chờ vội bước nhanh đến: “Tư Đồ cô nương, cuối cùng cô cũng đến rồi. Nương nương đợi đã lâu, cô nhanh vào trong đi”.

Tư Đồ Thiển Tịch gật đầu: “Được”.

Nàng ta vội vàng theo Kim Dao vào tẩm điện của Loan Phượng cung. Hoàng hậu dựa nửa người vào nhuyễn tháp*, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt dường như không vui

*Nhuyễn tháp (软榻) là một loại ghế dài có chỗ dựa, trên đó lót một lớp đệm đơn giản. Có thể hình dung ghế tương tự như ghế quý phi.

Tư Đồ Thiển Tịch thận trọng quan sát, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Nàng ta cung kính hành lễ: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương”.

Hoàng hậu nghe thấy giọng nàng ta, chậm rãi mở mắt: “Thiển Tịch đến rồi, ngồi xuống đi”.

Tư Đồ Thiển Tịch đứng lên: “Vâng! Đa tạ Hoàng hậu nương nương”.

Hoàng hậu nói: “Ở đây không có người ngoài, không cần câu nệ. Hôm nay bản cung gọi con đến đây là có việc mong con giúp đỡ”.

Tư Đồ Thiển Tịch vừa ngồi xuống, Kim Dao đặt một tách trà nóng lên bàn trà nhỏ bên tay nàng, sau đó nhẹ nhàng lui ra khỏi Tẩm điện.

Nàng ta nhìn Hoàng hậu, có chút nghi hoặc: “Không biết Thiển Tịch có thể giúp gì cho di nương?”

Hoàng hậu đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Thiển Tịch.

Tư Đồ Thiển Tịch nhìn bà, không hiểu sao lại cảm thấy hơi bất an.

Hoàng hậu thấy nàng ta căng thẳng nên mỉm cười nắm lấy bàn tay nàng ta, vỗ nhẹ hai cái: “Thiển Tịch, con là cháu gái ngoại của bản cung, bản cung nhất định sẽ không bảo con làm việc gì nguy hiểm”.

“Vậy ý của di nương là…”

“Bản cung biết từ nhỏ con đã thích Thái tử, nhưng Thái tử thân phận tôn quý, người có thể trở thành Thái tử phi của nó phải là người có thể nâng đỡ nó trên triều đường. Vì thế bản cung mới không để con trở thành Thái tử phi, có phải con rất oán trách bản cung?”

Tư Đồ Thiển Tịch ngạc nhiên, vội cúi đầu: “Di nương quá lời, Thiển Tịch không dám. Mỗi năm Thiển Tịch có thể được đến kinh thành gặp Thái tử biểu ca như vậy đã mãn nguyện rồi ạ. Thiển Tịch không dám yêu cầu quá đáng”.

Hoàng hậu cười: “Thiển Tịch nhà chúng ta thật hiểu chuyện. Vậy nếu như di nương nói muốn con làm Trắc phi của Thái tử, con có bằng lòng không?”

Tư Đồ Thiển Tịch ngây người, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Trắc, Trắc phi…?

Thái tử điện hạ thành thân với Thái tử phi chưa đến nửa tháng mà sao Hoàng hậu đã nói đến việc nạp Trắc phi rồi?

Nàng ta nhíu mày, cẩn thận rụt tay lại, căng thẳng nắm chặt hai bàn tay.

Hoàng hậu nheo mắt, xoay người ngồi ngay ngắn: “Những chuyện khác con không cần phải nghĩ nhiều”.

Tư Đồ Thiển Tịch mím môi, lông mày nhíu lại: “Nhưng…”

Nàng ta do dự một lúc, vẫn mở miệng: “Nhưng nương nương, người Thái tử biểu ca thích là Thái tử phi, huynh ấy sẽ không đồng ý nạp Trắc phi đâu. Huống hồ hai người mới thành thân không lâu, lúc này lại nạp Trắc phi thì không ổn đâu ạ”.

Ý cười trên mặt Hoàng hậu dần tắt, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Tư Đồ Thiển Tịch.

Tư Đồ Thiển Tịch nhất thời hoảng hốt, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

“Ổn hay không ổn, không đến lượt con nói”.

Hoàng hậu đứng lên: “Nếu con không chịu gả vào Đông cung làm Trắc phi thì cũng sẽ có hàng đống người sóng sau xô sóng trước vì cái danh phận này”.

“Nhưng cô nương Thái tử biểu ca thích là Thái tử phi, huynh ấy sẽ không…”

“Thích có tác dụng gì?”

Hoàng hậu nhăn mày, giọng điệu không tự chủ lạnh đi mấy phần: “Ban đầu bệ hạ cưới bản cung về không phải cũng luôn miệng nói thích bản cung sao? Nhưng con xem, bây giờ hoàng cung này vô vàn giai nhân, các phi tần tranh nhau sủng ái. Thái tử sau này cũng như Hoàng đế hiện tại thôi!”

“…”

Hoàng hậu nhắm mắt thở dài một tiếng: “Thiển Tịch à, bản cung không cần con làm việc gì khác, chỉ cần sau này con vào Đông cung thì thay bản cung để ý các Trắc phi và tiểu thiếp khác là được”.

Tư Đồ Thiển Tịch cũng đứng dậy theo, vẻ mặt khó tin trùng trùng.

Nàng ta nhìn Hoàng hậu, hai mắt mở to kinh ngạc: “Còn có… Trắc phi khác sao?”

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Nhắc nhở thân thiện: Hoàng hậu nương nương và biểu muội là người tốt, không phải lo lắng Q(‘⌒?Q)

Dỗ Em Thêm Xíu Đi

[DETXD] Chương 11: Choáng váng

Editor: Jenny Thảo

Toàn trường không một ai phát ra tiếng động, dám nói ra quá khứ của Sở lão gia tử, cho dù trong lòng bọn họ có ngàn lần muốn nói, nhưng ngoài miệng lại không dám nói.

Sở Kiên con trai trưởng của Sở Vạn Minh không có sức chịu đựng như cha mình, hắn đi nhanh xông tới, tức giận nói với nhân viên bảo vệ: “Bảo vệ, bảo vệ đâu! Đuổi người đi cho tôi!”

Bộ Thiển nhìn Sở Kiên đang nổi trận lôi đình, cả người thậm chí cũng không hoảng hốt.

Cô vừa dùng một tay chống ghế sô pha, vừa nhìn chằm chằm lão gia tử đang ngồi trên xe lăn.

Quả nhiên, không đợi Sở Kiên xông tới, lão gia tử đã vỗ mạnh lên chiếc xe lăn, lạnh lùng nói: “Sở Kiên, không được thất lễ với khách nhân.”

Tuy tính tình của Sở Kiên kém, xấu xa, nhân phẩm cũng không được tốt nhưng có một điều khiến lão gia tử rất vừa lòng đó chính là: Hắn rất nghe lời.

Sở Kiên bị lão gia tử gọi lại, vừa tức giận vừa không cam lòng lui về.

Hiện trường còn có nhiều người nhìn như vậy, cho dù trong lòng lão gia tử bây giờ có tức giận đến đâu thì trên mặt cũng phải bình tĩnh ép xuống. Ông ta đưa đứa cháu trai cho bảo mẫu đứng bên cạnh.

“Cảm ơn vị tiểu thư có lòng tốt nhắc nhở, lần này đặt tên ta có chút suy nghĩ không thấu đáo. Cho nên ta quyết định, sẽ đổi tên cho đứa cháu này.”

Tố chất tâm lý của Sở Vạn Minh rất tốt, ông ta sớm đã nghĩ ra nên sửa tên cho cháu mình là gì, một lần nữa đặt tên: “Sau này cháu trai tôi sẽ có tên là Sở Huy, chữ Huy trong tương lai chói lọi rực rỡ.”

Cái tên được đặt lần này, rốt cuộc không còn ẩn ý bí mật gì nữa.

Bộ Thiển thấy thế thì cũng yên lặng đi xuống dưới.

Gương mặt của cô ửng đỏ, ngồi trở lại trên ghế sô pha. Nhưng rất nhanh, người bên cạnh Sở lão gia tử đã đi tới, dò hỏi tên của Bộ Thiển: “Lão gia nhà tôi có ý muốn cảm ơn sự nhắc nhở của tiểu thư, cho nên cố ý để tôi đến đây hỏi một chút, tên tiẻu thư là gì?”

Người tới hỏi chuyện thái độ cung kính, nhưng vẻ mặt của Hạ Văn Bân đứng bên cạnh Bộ Thiển lại biến sắc.

Hắn không tiếng động chắn trước mặt Bộ Thiển, không nhắc đến nhà họ Bộ: “Đây là bạn gái của tôi, tên là Thiển Thiển. Cô ấy vừa rồi có uống say, nên có chút không tỉnh táo.”

Hạ Văn Bân lấy lý do thoái thác, căn bản là muốn lừa gạt cho qua chuyện.

Bộ Thiển ấn huyệt thái dương, lấy ra một thẻ danh thiếp từ trong bóp tiền: “Cho ông, nếu lão gia tử có ý muốn cảm ơn thì có thể ủng hộ và chú ý đến tòa soạn chúng tôi nhiều hơn.”

Danh thiếp của Bộ Thiển là do lần trước Phó chủ biên tâm huyết dâng trào, in danh thiếp cho toàn bộ nhân viên tòa soạn. Trên danh thiếp có tên, số điện thoại và địa chỉ công tác của Bộ Thiển.

Trừ cái này ra, không còn gì nữa.

Bộ Thiển biết Sở lão gia không phải là người tốt, bản thân mình dám ở trước mặt mọi người làm xấu mặt mũi của ông ta. Ông ta chắc chắn sẽ đến gây phiền toái với cô, nếu chỉ muốn gây phiền toái với một mình cô thì không sao cả.

Cô không muốn kéo theo nhà họ Bộ vào chuyện này.

Danh thiếp của Bộ Thiển còn chưa kịp đưa đi thì đã bị một bàn tay phía sau cầm lấy, trực tiếp lấy danh thiếp của cô đi. Bộ Diên khom lưng chống tay lên sô pha, không biết đã lại đây vào lúc nào.

Anh cất danh thiếp đi, vươn tay sờ cái trán của Bộ Thiển.

Có chút nóng.

“Thiển Thiển, chúng ta về nhà thôi.” Bộ Diên nhắc nhở một tiếng. Sau đó, anh vừa giúp em gái kéo khóa túi xách lại, vừa ngẩng đầu nhìn người đến hỏi chuyện: “Đây là em gái của tôi. Em gái tôi có chút nhiệt tình, Sở lão gia tử không cần phải để ý rồi cảm ơn, em gái tôi không thèm để ý mấy chuyện này đâu.”

Nói xong, anh đeo túi xách có đính ngọc trai màu trắng của Bộ Thiển lên vai, đưa tay về phía Bộ Thiển.

Bộ Thiển giật mình.

Lúc cô đưa danh thiếp ra, cô có ý định là sẽ không công khai mối quan hệ giữa cô và nhà họ Bộ, để không liên lụy đến người nhà họ Bộ.

Nhưng cô lại không nghĩ tới, Bộ Diên sẽ đứng ra.

Bộ Diên mặc một bộ tây trang màu đen, đeo túi của cô, nhìn trông có chút không hài hòa. Anh đưa đôi bàn tay đã có vài vết chai ra, vết chai được lưu lại sau bao năm chơi đua xe.

Sở Yếm cũng có.

Nhưng vết chai trên tay Sở Yếm, một phần là do chơi đua xe, một phần là do việc phải làm việc nặng dọc lâu ngày lưu lại.

Bộ Thiển đứng lên, đi theo Bộ Diên đi ra ngoài.

Hạ Văn Bân nhìn bọn họ rời đi, theo bản năng đi tìm phương hướng Sở Yếm đang đứng. Đúng lúc, đôi mắt hắn quét qua một góc tối và thấy Sở Yếm đang đứng ở đấy.

Sở Yếm đang nhìn Bộ Thiển.

Lúc anh nhìn bóng dáng của Bộ Thiển, đáy mắt rõ ràng cuồn cuộn nổi lên cảm xúc mạnh mẽ và chán nản.

Hạ Văn Bân: “…”

CP gương vỡ lại lành này, hắn chắc chắn rồi!

Bộ Thiển bị Bộ Diên mang đi, nhưng yến hội vẫn tiếp tục diễn ra. Chỉ là những người tham gia yến hội đều không còn ý định ăn những món ăn nguội đã được trưng bày, họ chỉ dang quan tâm đến mấy quả dưa nóng hổi mới vừa diễn ra.

Cái vòng dành cho các thiên kim tiểu thư ở giới thượng lưu rất nhỏ hẹp, ai quen tốt với ai, ai trở mặt với ai, đều được nhận biết rõ ràng.

Đúng lúc này, trong một cái vòng nhỏ, một người đã dẫn đầu đăng một biểu tượng cảm xúc ăn dưa trong nhóm.

“Hôm nay đến nhà họ Sở thật đúng lúc!”

“Cười chết, quá xuất sắc, tôi đúng lúc đứng gần chỗ Sở lão gia tử, tận mắt nhìn thấy sắc mặt ông ta thay đổi! Cô gái đó là ai? Rốt cuộc sao lúc sau cô ấy được Bộ Diên đưa đi?”

“Không biết, đứng quá xa, không nghe rõ Bộ Diên đã nói cái gì!”

“Tôi nhớ rõ lúc đó Hạ Văn Bân đứng gần, hãy xuất hiện và cho chúng tôi ăn dưa! @Hạ Văn Bân.” 

@ Hạ Văn Bân không xuất hiện, trong nhóm nhỏ bắt đầu bàn luận hai chữ Minh Tâm mà Bộ Thiển đã nói. Tập đoàn Minh Tâm là cơ nghiệp khổng lồ của nhà họ Sở, nhưng bọn họ từ trước đến nay đều không biết chữ Tâm trong Minh Tâm, lại xuất phát từ tên của mẹ Sở Yếm.

“Này, các cô có nghe nói có một vụ cả gia đình nhà họ Dung chết trong trận hỏa hoạn vào hai mươi năm trước không…”

“Không trùng hợp như vậy chứ?”

“Tâm trạng của tôi rất phức tạp. Trước kia tôi thấy trên Sở Yếm có một vị anh trai, còn tưởng rằng hắn là con riêng. Nhưng chuyện xảy ra vào đêm nay, thật là khiến tôi phải suy nghĩ lại.”

Vợ hiện giờ của Sở Vạn Minh, sinh cho nhà họ Sở ba người con, lão đại tên là Sở Kiên, lão tam là Sở Thân, lão tứ là Sở Thanh. Theo như lời của Sở phu nhân hiện tại thì bà ta và Sở Vạn Minh là thanh mai trúc mã.

Cho nên những năm gần đây, rất nhiều người cho rằng bà ta là người vợ chính thức, căn bản không biết người vợ chính thức chân chính của Sở Vạn Minh là thiên kim đã chết gần hai mươi năm của nhà họ Dung.

Bộ Thiển đã phát tác tin tức này, đêm nay trong các nhóm nhỏ, mọi người trò chuyện đến sôi nổi ngất trời.

Mà Bộ Thiển, người đã gây ra tất cả những chuyện này đang ngồi trong xe xin lỗi Bộ Diên: “Rất xin lỗi, có phải em đã gây ra phiền toái cho nhà họ Bộ hay không?”

Bộ Diên nhìn thái độ thận trọng của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Anh thở dài trong lòng, sau đó nghiêm túc nói với Bộ Thiển: “Thiển Thiển, em có còn nhớ ba mẹ đã nói gì với em hay không, em bây giờ là bảo bối nhà họ Bộ chúng ta. Mặc kệ em đã làm cái gì, đều có người nhà họ Bộ ở phía sau chống lưng.”

“Việc làm tối nay của Sở lão gia tử khiến người ta phải thấy ghê tởm. Thứ nhất em không đánh ông ta, thứ hai cũng không mắng ông ta, chỉ có lòng tốt nhắc nhở ông ta thôi, không có làm gì sai.”

Bộ Thiển: “…”

Bộ Thiển đã bị dẫn đi thành công, cô chần chờ hỏi: “Em, em sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người?”

Bộ Diên nhướng mày cười, vân đạm phong khinh(*) nói: “Cái này gọi là phiền toái cái gì. Về sau em lấy hết can đảm, muốn làm gì thì làm. Chỉ cần không phạm pháp, vi phạm pháp luật là được. Còn mấy chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ.”

​​​​(*) Vân đạm phong khinh: 云淡风轻: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo – Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn dể biẻu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

Bộ Diên nói xong, còn nhắc đến Bộ Trầm.

Anh nói ra chức vị hiện giờ của Bộ Trầm, cho em gái mọt liều thuốc an thần: “Có anh cả ở đây, cho dù tay Sở lão gia tử có dài đến đâu cũng không dám đụng đến em.”

Bộ Thiển cuối cùng an tâm.

Mấy chai rượu vang đỏ cô uống lúc nãy, bắt đầu có tác dụng. Xe còn chưa chạy đến nhà thì cô đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Bộ Diên nhìn khuôn mật ngủ say của cô, nghĩ đến việc cô bảo vệ Sở Yếm như vậy, lại thở dài một lần nữa.

Haiz.

Anh dường như đã đánh giá thấp việc em gái mình quan tâm đến Sở Yếm nhiều như thế nào.

Bộ Diên có một khuôn mặt điển trai phong lưu lãng tử, nhưng anh thật sự chưa từng bộc lộc cảm xúc của mình nhiều. Từ trước đến nay, anh cũng chưa từng nhiệt tình quá với ai, cho nên anh không hiểu, vì sao em gái anh lại có tình cảm mãnh liệt như vậy với Sở Yếm.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến nhà họ Bộ. Bộ Diên ôm em gái mình xuống xe, đưa lên phòng.

“Ba mẹ. Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Bộ Diên đặt người sứ nhỏ vào trong tay em gái, quay đầu nói nhỏ với ba mẹ đang đi theo mình: “Thiển Thiển uống say, để em ấy nghỉ ngơi một buổi.”

“Được.”

Không lâu sau đó, cả nhà họ Bộ đều biết mọi chuyện đã xảy ra trong yến hội. Bộ Phong nhăn mày lại, không cố kỵ gì nói thẳng: “Tập đoàn Minh Tâm hiện giờ đang nằm trong tay Sở Yếm, Sở lão gia tử đặt tên cho đứa cháu trai là Minh Tâm, này không phải có lòng Tư Mã Chiêu(*), người qua đường nhìn vào đều biết sao?”

Nhiếp Vi cũng cảm thấy việc này rất ghê tởm: “Rốt cuộc Sở Yếm cũng là hậu bối, cho dù lão gia tử có chọn cái tên này thì hắn cũng không thể làm chuyện gì, chỉ có thể chịu đựng. May có Thiển Thiển của chúng ta đứng ra bảo vệ hắn.”

Cả nhà họ Bộ đều là người đàng hoàng, cho nên khi nghe thấy mấy loại chuyện như vậy, cũng cảm thấy khó chịu. 

Cho nên việc Bộ Thiển “nhắc nhở”, bọn họ thật lòng cảm thấy con gái mình đã làm rất tốt.

Một bên khác.

Nhà cũ nhà họ Sở, khách khứa đã về hết, chỉ còn lại người một nhà họ Sở.

Sở Vạn Minh ngồi trên xe lăn, trên tay lần chuỗi hạt Phật, ánh mắt ông ta nhìn mặt từng đứa con trai của mình một cái, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng.

“Sở Yếm, tuổi của anh cũng nên kết hôn rồi. Ta sắp xếp Lâm tiểu thư cho anh. Anh có không hài lòng chỗ nào hay không?”

“Tất cả đều không hài lòng.”

Một đám người trẻ tuổi đứng chung với nhau, duy chỉ có Sở Yếm là ngồi. Đôi mắt lạnh lùng của anh khẽ nhướng lên, không chút để ý mặt mũi cha ruột mình: “Sau này, nếu còn để tôi nhìn thấy loại này, Lâm tiểu thư, tôi bảo đảm cái công ty nho nhỏ đó của nhà họ Lâm sẽ phải đóng cửa trong vòng hai tháng.”

Nhà họ Lâm và vợ của Sở Vạn Minh có mối quan hệ khá tốt gần đây, đưa tiểu thư nhà họ Lâm cho anh, còn muốn anh tiếp nhận, chuyện có ý nghĩ kỳ lạ như vậy cũng chỉ có người đàn bà ngu xuẩn kia mới nghĩ ra.

Sở Vạn Minh còn muốn nói thêm gì đó nhưng Sở Yếm đã đứng lên.

Đôi mắt lạnh lùng kia của anh rất giống với ông ngoại đã mất, nhìn một người chằm chằm từ trên xuống dưới, nó mang lại cho người ta cảm giác kinh hãi như bị một con sói theo dõi. Lúc này, anh đang nhìn chằm chằm vào Sở Vạn Minh.

“Đúng rồi.”

Sở Yếm làm như không phát hiện ánh mắt của mình có bao nhiêu lạnh lùng, anh chỉ nhàn nhạt dặn dò trước mặt Sở Vạn Minh: “Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở con gái của ông, tối nay đừng có cử động.”

“Nếu không, tôi sẽ không vui.”

Sở Yếm nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu tôi sẽ không vui, khiến cho Sở Kiên và Sở Thân đang chạy tới trong nháy mắt nhớ lại cảnh tượng lần trước lúc anh nói câu này, sau đó chợt thấy rùng mình.

Chết tiệt.

Mẹ nó hắn chính là người điên.

Ngày nào kẻ điên này còn tồn tại, cuộc sống của bọn họ chắc chắn sẽ không tốt!

Sở Thân và Sở Kiên ánh mắt chạm nhau, đáy mắt đều hiện lên tia kiêng kị và sợ hãi dành cho Sở Yếm, cũng có vô vàn tia căm hận và tinh toán.

Sở Yếm vừa đi, Sở Kiên nhịn không được lên tiếng: “Ba! Chúng ta thật sự không có biện pháp nào đối với Sở Yếm sao? Trong tay ba cũng có cổ phần công ty, chỉ cần có nhiều thêm một chút, chúng ta nhất định…”

“Câm miệng.”

Sở Vạn Minh quát ngăn cản con trai cả của mình, đứa con trai vô dụng không biết gì về công ty. Nếu không phải bất đắc dĩ bị cưỡng ép, thì sao ông ta lại giao công ty lại cho Sở Yếm!

Dưa của nhà họ Sở bí mật bị ăn, mấy ngày sau mới nguôi ngoai một chút.

Sau khi Bộ Thiển trở về nhà từ yến hội, sau khi ngủ dậy thì đầu óc ong ong. Cô mê màng ngồi dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu, Nhiếp Vi vội cho người bưng canh lên.

“Thiển Thiển, đầu có đau không con?”

“Không đau lắm ạ.”

Bộ Thiển ngồi xuống, nhanh chóng ăn xong một chén canh bổ dưỡng cho dạ dày. Cô nhìn Bộ Diên đang ngồi đối diện, Bộ Diên đã ăn xong, lúc này đang ngồi đợi cô.

“Thiển Thiển, có muốn anh hai xin nghỉ phép cho không?”

Bộ Diên vẫn còn lo lắng cô thấy không thoái mái, cho nên dứt khoát muốn cô nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi: “Sáng em ở nhà, chiều đến toà soạn cũng được.”

“Không cần đâu.”

Bộ Thiển lắc đầu cự tuyệt: “Hôm nay vốn dĩ là thứ sáu, đi làm xong, ngày hôm sau sẽ được nghỉ ngơi, em không cần xin nghỉ.”

Bọn họ sớm sẽ được thông báo kết quả thực tập, loại thời điểm này Bộ Thiển không muốn trở nên cẩu thả.

Ăn cơm xong, Bộ Thiển ngồi xe Bộ Diên đi tới toà soạn.

 Bộ Diên vốn muốn đề cập với cô tiến triển của vụ tai nạn xe lần trước, nhưng sau khi lên xe, Bộ Thiển liền cúi đầu nhìn điện thoại, anh không tìm được cơ hội để lên tiếng.

Bộ Thiển cúi đầu trả lời tin nhắn của Hạ Văn Bân.

Sau khi Hạ Văn Bân nhắn tin quan tâm hỏi han cơ thể cô xong thì cũng đề cập với cô về kế hoạch hợp tác mà họ đã đề ra.

Hạ Văn Bân nghiêm túc đưa ra những lời chỉ dẫn: “Bước đầu tiên của chúng ta chính là có được WeChat của Sở Yếm!”

Hạ Văn Bân nói tiếp: “Bước thứ hai, bắt đầu trêu chọc hắn trên WeChat!”

Bộ Thiển: “…”

Bộ Thiển không đợi hắn nói đến bước thứ ba đã nhắn tin hỏi: “Anh có chắc phải làm vậy không, có đáng tin không đó?”

Hạ Văn Bân: “Đáng tin.”

Hạ Văn Bân: “Tôi bảo đảm với cô, nếu trong vòng một tháng cô không chiếm được Sở Yếm, tôi sẽ đánh Sở Yếm hôn mê rồi đưa vào phòng cô.”

Bộ Thiển trầm mặc.

Bộ Thiển xem xét trong vài giây, rồi trả lời: “Nếu không bây giờ anh trực tiếp đánh anh ấy ngất xỉu luôn đi.”

Hôm nay thiếu chút nữa không thể nói chuyện tiếp được.

Sau khi nhắn tin qua lại, Bộ Thiển dưới sự tẩy não và cổ vũ của Hạ Văn Bân, hoảng hốt cảm thấy chính mình ngay bây giờ có thể lãnh chứng, kết hôn, sinh con với Sở Yếm.

Xe dừng lại, cô đi xuống xe. Một trận gió thổi tới, thổi tan đi sự hoảng hốt trong cô, thổi cô trở về hiện thực.

Ồ.

Cô bây giờ không có WeChat của Sở Yếm.

Bộ Thiển bị gió thổi cho tỉnh táo, sau đó vẫy tay tạm biệt với Bộ Diên rồi đi vào toà soạn.

Toà soạn.

Đồng nghiệp thấy cô đi vào, lập tức gõ vào bàn làm việc của cô, nói với cô: “Bộ Thiển, chủ biên tìm cô.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Thiển Thiển: Đánh chồng ngất xỉu, giấu đi!

~Chương tiếp theo~