Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy

[TTP] Chương 31: Đúng là chàng ghen rồi

Editor: Jenny Thảo

Beta: Bèo

“Ngươi có nghe nói chưa, Thái tử điện hạ đưa Thái tử phi đến Doanh trại cấm quân. Thái tử phi chủ động muốn tỉ thí với Hạ thống lĩnh một trận đấy!”

“Thật hay giả? Thái tử phi?!”

“Đúng vậy, Thái tử phi là con gái của Mộc tướng quân, nghe nói thân thủ rất giỏi! Chúng ta nhanh đi qua xem đi, chậm trễ sẽ không còn nhìn thấy đâu!”

“Nhanh nhanh nhanh!”

“…”

Tin tức Mộc Vân Chi muốn tỉ thí với Hạ Phi vừa mới truyền ra, trong vòng nửa khắc, võ trường của Doanh trại cấm quân đã kín người.

Tiếng bàn tán xung quanh rất sôi nổi, người trong Doanh trại cấm quân đều đang thảo luận xem rốt cuộc ai thắng ai thua trong trận tỉ thí này.

Đa số bình chọn tất nhiên là đều nghiêng về Hạ Phi, nhưng cũng có không ít người cảm thấy Mộc Vân Chi sẽ thắng. Tốt xấu gì nàng cũng xuất thân từ phủ tướng quân, được chân truyền từ Mộc tướng quân Mộc Thừa Châu. Cho dù nàng không thắng thì cũng sẽ không thua đến mức khó coi.

Mộc Vân Chi đã chuẩn bị tốt, khuôn mặt mang theo ý cười đứng ở trước mặt Hạ Phi.

Nàng chắp tay: “Hạ thống lĩnh, mong được chỉ giáo”.

Hạ Phi cũng chắp tay: “Thái tử phi, xin đắc tội”.

Sau khi hai người khách sáo với nhau xong, Mộc Vân Chi bắt được thời cơ ra tay trước, Hạ Phi lập tức chặn lại. Vì không muốn ai bị thương nên hai bên đều không sử dụng vũ khí trận tỉ thí này, chỉ đánh bằng tay không.

Ở phương diện thể lực, Mộc Vân Chi có chút bất lợi vì nàng là nữ tử, nhưng nàng cũng có chút hơn Hạ Phi ở chỗ thân thể linh hoạt nhanh nhạy. Mỗi lần Hạ Phi cảm thấy có thể đánh trúng nàng, kết quả nàng uyển chuyển nhẹ nhàng tránh đi, đến góc áo còn chưa đụng vào được.

Hạ Phi lập tức cũng hiểu được, tuy trông Mộc Vân Chi tuổi tác không lớn nhưng bản lĩnh lại không nhỏ. Thân thủ kia hiển nhiên là sự kết hợp của hai vợ chồng Mộc Thừa Châu và Dư Tuệ Thù. Chiêu thức nào cũng rất bài bản, tuyệt đối không phải hạng người bình thường mà hắn ta có thể giải quyết một cách nhanh chóng được.

Mọi người dưới đài xem đến mức ngây ngẩn, nhất thời đều quên mất trầm trồ cảm thán.

Tần Kiêu đứng một bên khán đài quan sát, lúc trước hắn còn có chút lo lắng Mộc Vân Chi sẽ bị thương, nhưng rốt cuộc Hạ Phi cũng là một trong những thống lĩnh của Doanh trại cấm quân, không phải là một người luyện võ tùy tiện. Hiện tại xem ra ngược lại phải lo lắng cho Hạ Phi mới phải.

Nếu như hắn ta không cẩn thận chú ý thì sẽ thua trước đòn của Mộc Vân Chi, việc này bị truyền ra ngoài, hắn ta nhất định sẽ bị người đời chê cười.

Trong mắt Tần Kiêu hiện lên ý cười, không hổ là Thái tử phi của hắn, quả nhiên lợi hại!

Mạc Khai đứng ở bên người hắn, ánh mắt nhìn xuống phía đài dời lên nhìn về phía Tần Kiêu. Tia sung sướng và lẫn bất ngờ trong mắt Tần Kiêu đều bị Mạc Khai nhìn thấy.

Mạc Khai khẽ nhướng mày, nhìn biểu tình của Thái tử điện hạ, khẳng định lúc này hắn đang khen Thái tử phi ở trong lòng!

Chậc chậc!

Trên đài, Mộc Vân Chi và Hạ Phi đang tiếp tục so chiêu với nhau.

Đánh được hơn ba mươi chiêu, Hạ Phi liên tục tiến công, thể lực của Mộc Vân Chi có hạn nên chỉ có thể lấy công bù thủ, dựa vào thân thủ linh hoạt tránh đi công kích của Hạ Phi.

Hạ Phi cũng chú ý đến sự biến hóa của Mộc Vân Chi, lui về phía sau liếc mắt nhìn Tần Kiêu vẫn luôn nhìn về phía khán đài. Hắn ta nghĩ hiện tại là lúc nên thu chiêu.

So tài luyện võ, điểm trúng thì dừng. Thái tử phi dù sao cũng là Thái tử phi, huống chi Thái tử điện hạ còn đang nhìn về phía bên này.

Hạ Phi thu chiêu lùi về phía sau ba bước.

Mộc Vân Chi thấy thế có chút ngoài ý muốn, cũng lập tức thu lại chiêu không tiếp tục tấn công nữa.

Hạ Phi chắp tay cười nói: “Võ nghệ của Thái tử phi bất phàm, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Không hổ là con gái của Mộc tướng quân, hôm nay so tài, thần đã được mở mang tầm mắt”.

Mộc Vân Chi cười một tiếng, chắp tay: “Hạ thống lĩnh khách sáo rồi, là ta thua”.

“Thái tử phi không nên khiêm tốn, thần ỷ vào tuổi cao, luyện được hơn mười năm. Nếu như người lớn hơn thêm một chút thì nói không chừng thần cũng không phải là đối thủ của người”.

Mộc Vân Chi bật cười.

Lời nói này không khỏi có chút khách sáo. Chắc chắn là hắn ta nể mặt của Thái tử điện hạ nên mới nói như vậy. Nếu như nói lời thật lòng thì Mộc Vân Chi cảm thấy bản thân mình chắc chắn đánh không lại hắn ta.

Nàng âm thầm nắm chặt nắm tay, nghĩ rằng bản thân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Dù sao nàng đã chểnh mảng hai năm, công lực mất đi quá nhiều.

Cuộc so tài của hai người cứ như vậy kết thúc. Dưới đài vang lên tiếng hoan hô, những tiếng trầm trồ cảm thán cũng vang lên theo.

Mộc Vân Chi trở lại bên người Tần Kiêu: “Điện hạ, trận so tài này ta thua rồi”.

Tần Kiêu vươn tay vỗ nhẹ vào đầu của Mộc Vân Chi: “Nàng đã rất lợi hại rồi, theo như lời của Hạ thống lĩnh nói, nếu như nàng luyện thêm mấy năm e là hắn ta chưa chắc sẽ là đối thủ của nàng”.

“Điện hạ đang an ủi ta sao?”

“Ta đang nói lời thật lòng”.

Mộc Vân Chi cười ra tiếng, vươn tay khoác lên cánh tay hắn.

Tần Kiêu khẽ cúi đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.

Hạ Phi đi từ trên đài về phía bên này, ý cười đầy mặt.

Tần Kiêu nói: “So tài với Thái tử phi một lúc, Hạ thống lĩnh vất vả rồi”.

“Sao điện hạ lại nói như vậy, có thể lĩnh giáo võ công của Mộc gia là niềm vinh hạnh của thần”.

Hạ Phi cười nói: “Ở độ tuổi này mà Thái tử phi mới đã có võ công như vậy, thiết nghĩ mấy vị thiếu gia còn lại của Mộc gia chắc cũng có thân thủ bất phàm, hết sức lợi hại”.

“Hạ thống lĩnh quá khen”.

Lần so tài này đã hoàn thành tâm nguyện muốn tỉ thí với một người trong Doanh trại cấm quân của Mộc Vân Chi, cũng khiến cho thanh danh của Mộc Vân Chi nâng lên một bậc.

Người so tài với Hạ thống lĩnh của Doanh trại cấm quân sao có thể là người bình thường. Sau khi việc này được truyền ra ngoài, chắc chắn Đông Cung có thể yên tĩnh một thời gian dài.

(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)

Trên đường trở về, tâm tình của Mộc Vân Chi đặc biệt tốt, nụ cười vẫn luôn nở trên môi.

Trước khi gả vào Đông Cung, phần lớn thời gian của nàng đều ở trong phủ. Nàng chỉ từng nghe cha mẹ nói về những nhân vật giỏi giang trong kinh thành chứ chưa hề tận mắt chứng kiến. Hôm nay nhờ phúc của Thái tử điện hạ nàng mới có thể so tài một trận với Hạ thống lĩnh. Tuy thua nhưng nàng vẫn cảm thấy rất vui.

Sau này nàng phải cố gắng luyện võ, không thể để Mộc gia mất mặt được.

Tần Kiêu thấy nàng cứ cười đành không nhịn được lên tiếng: “Tỉ thí một trận với Hạ thống lĩnh đã khiến nàng vui đến thế sao?”

“Tất nhiên rồi, nhị ca lẫn tam ca của ta còn chưa có cơ hội so tài với Hạ thống lĩnh đâu”.

Tần Kiêu khẽ nhíu mày, giọng nói càng thêm trầm thấp: “Vậy sao?”

Xe ngựa lắc lư.

Mộc Vân Chi nghe được giọng điệu của hắn thay đổi, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt có ý cười nhẹ: “Điện hạ, chàng không phải đang ghen chứ? Chỉ là so tài với Hạ thống lĩnh mà thôi, chỉ là đơn thuần trao đổi võ thuật”.

Tần Kiêu mím môi.

Nếu như Hạ Phi chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, hắn tất nhiên sẽ có chút bất mãn. Nhưng Hạ Phi đã hơn bốn mươi tuổi, trong nhà đã có vợ con, sao hắn có thể ghen với hắn ta được? Có điều khi nhìn thấy Mộc Vân Chi vui vẻ như thế, hắn có chút bất ngờ mà thôi.

Hắn vốn định cho nàng đánh một trận để đổi chút thanh danh, nhưng nàng lại vui vẻ như vậy, chuyện này không nằm trong dự kiến của hắn.

Mộc Vân Chi cười khoác tay hắn: “Điện hạ, có một nam tử tuấn tú như chàng ở bên cạnh rồi thì ta sẽ không nhìn những nam nhân khác. Cho nên chàng không cần phải ghen tuông bậy bạ”.

Tần Kiêu sửng sốt, vành tai không khỏi đỏ lên, hắn vội vàng ho khan hai tiếng: “Đừng nói bậy, ta không có ghen”.

“Dạ dạ dạ, điện hạ không có ghen, điện hạ chỉ là suy nghĩ lung tung mà thôi”.

“…”

Xe ngựa dừng lại trước cửa Đông Cung.

Mộc Vân Chi được Tần Kiêu đỡ xuống xe ngựa, Thanh La sớm chờ ở trước cửa vội vàng chạy tới.

Thấy vẻ mặt nôn nóng của nàng ta, Mộc Vân Chi thấy khó hiểu: “Làm sao vậy, có người đến Đông Cung sao?”

Thanh La cẩn thận nhìn Tần Kiêu, không biết có nên nói trước mặt Thái tử hay không.

Tần Kiêu híp mắt.

Mộc Vân Chi cười: “Thái tử điện hạ không phải là người ngoài, có gì cứ nói thẳng, không cần phải che giấu”.

Thanh La thở dài: “Thái tử phi, là Văn Hoài Cẩn”.

Nàng ta lấy ra một phong thư từ trong tay áo: “Gần nửa canh giờ trước, hắn ta chạy tới Đông Cung và nói nhất định phải đưa phong thư này cho người”.

Tần Kiêu ngay lập tức nhíu mày, lại là cái tên Văn Hoài Cẩn. Đúng là oan hồn không tan, xem ra lần trước hắn ta bị đánh vẫn còn nhẹ nên mới mới không nhớ được lâu!

Mộc Vân Chi nhận lấy phong thư từ tay Thanh La, khẽ nhíu mày, lúc này truyền tin cho nàng… Có ý đồ gì đây?

Nàng mở phong thư ra lại nhíu mày, sau đó ánh mắt hiện lên tia ghét bỏ, thậm chí muốn trợn tròn mắt.

Nói đây là một bức thư nhưng bên trong toàn là những lời vô nghĩa, phải nói đây không phải là một bức thư mà chỉ là dùng giấy để viết thư viết lại rồi trang trí lại cho giống một bức thư mà thôi.

Nàng đọc xong rồi đưa bức thư đến trước mặt Tần Kiêu: “Điện hạ có muốn xem không?”

Tần Kiêu sửng sốt, sau đó nghiêng đầu nhìn về nơi khác: “Không xem”.

“Được rồi”.

Mộc Vân Chi đưa phong thư cho Thanh La: “Mang đi đốt, toàn là những thứ nhảm nhí. Còn nữa sau này không được giúp hắn ta truyền tin hoặc là những thứ khác”.

Thanh La liên tục gật đầu: “Dạ biết, Thái tử phi yên tâm sau này sẽ không có nữa”.

Mộc Vân Chi gật đầu, xoay người nhìn Tần Kiêu. Nàng thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn có chút không được tự nhiên. Ngẩn người một lúc nàng mới nhận ra mặc dù Tần Kiêu chưa nói gì nhưng trong lòng hắn ít nhiều cũng sẽ để ý đến chuyện Văn Hoài Cẩn chạy đến Đông Cung gửi thư cho nàng.

Nàng vươn tay nắm tay Tần Kiêu: “Điện hạ, nếu chàng cảm thấy không yên tâm, phong thư kia chưa bị đốt đi, chàng có thể xem”.

Tần Kiêu nhấp môi dưới, vẫn kiên trì như cũ: “Không xem”.

Nói xong, không đợi Mộc Vân Chi nói tiếp, hắn lập tức đi thẳng về phía Đông Cung.

Hắn không buông tay Mộc Vân Chi ra nên cũng dắt nàng đi vào bên trong. Mộc Vân Chi cũng không giãy giụa, phối hợp đi theo.

Trong phòng ngủ, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Sau khi trở về, Tần Kiêu cũng không nói chuyện chỉ cầm cuốn sách ngồi đọc ở trước bàn. Mộc Vân Chi bưng một đĩa điểm tâm vào ngồi ở bên cạnh hắn, vừa ăn vừa nhìn hắn rất chăm chú.

Nàng cảm thấy hành động của hắn có gì đó không đúng lắm.

Tần Kiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Mộc Vân Chi. Hắn sửng sốt, ngay lập tức thu ánh mắt lại.

“Tại sao nàng cứ nhìn ta vậy?”

Mộc Vân Chi đưa tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Tại vì điện hạ rất đẹp trai mà. Trong căn phòng này còn có người nào đẹp trai hơn chàng hay sao? Không nhìn chàng thì nhìn cái gì?”

“… Nàng đang quấy rầy ta đọc sách”.

“Ta rất im lặng mà”.

Mộc Vân Chi làm hành động khóa miệng: “Điện hạ cứ làm như ta không tồn tại là được rồi”.

“…”

Tần Kiêu mím môi, hắn cũng muốn làm như bên người không có ai nhưng người bên hắn rõ ràng là Mộc Vân Chi, hắn căn bản không thể làm như nàng không tồn tại được, đặc biệt là dưới tình huống nàng vừa cười vừa nhìn hắn chằm chằm.

(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)

Đừng nói là quyển sách vẫn đang ở trên tay, hắn cũng sắp không nhìn thấy được những đồ vật xung quanh nữa rồi.

Hắn buông quyển sách xuống mà thở dài, đúng lúc hắn muốn lên tiếng thì bị Mộc Vân Chi giành trước: “Điện hạ, thật ra chàng đang ghen đúng không?”

“…”

Tần Kiêu cảm thấy thấy hoảng hốt, nhịp tim nhảy loạn: “Ta không có”.

“Chàng có mà”.

Mộc Vân Chi dựa lại gần nhìn hắn chằm chằm: “Điện hạ, chàng phải tin tưởng chính mình, chẳng lẽ chàng cảm thấy có chàng rồi ta còn có thể thích một nam nhân khác sao?”

Tần Kiêu sửng sốt, đôi tay không tự chủ được nắm chặt lại.

Thấy hắn không nói lời nào, Mộc Vân Chi có chút bất đắc dĩ, đưa tay áp lên hai má của hắn, ép hắn nhìn mình.

Đôi mắt Tần Kiêu chớp chớp, ánh mắt có tia hoảng loạn, không ngờ Mộc Vân Chi sẽ có hành động như vậy.

“Điện hạ, tin ta, ta sẽ không thích nam nhân khác, ta có chàng là đủ rồi”.

Tần Kiêu nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh ngập nước của nàng, hắn có thể thấy được khuôn mặt của mình phản chiếu rõ ràng trong đó.

Ánh mắt của nàng vừa chân thành vừa tha thiết, không nhìn ra được chỗ nào dối trá hay giả bộ.

Hắn chớp mắt, gật đầu: “Ừ”.

Mộc Vân Chi nở nụ cười.

Tần Kiêu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt hơi nhấp nháy.

Mộc Vân Chi, ta cũng vậy. Ta có nàng là đủ rồi.

Bình luận về bài viết này