Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy

[TTP] Chương 32: Ca ca muội muội, gọi đúng là thân thiết.

Editor: Jenny Thảo

Beta: Bèo

Ngày hôm sau, tin tức Mộc Vân Chi so tài với Hạ Phi thống lĩnh đã truyền ra ngoài.

Mọi người trong kinh thành đều trầm trồ cảm thán Thái tử phi lợi hại, đồng thời cũng có một số người gấp đến độ như con kiến ngồi trong chảo nóng. Có thể cùng luận võ so tài với thống lĩnh của Doanh trại cấm quân chắc chắn không phải là người thường nữa. Điều này khiến những người có suy nghĩ muốn đưa con gái của mình vào Đông Cung chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ của mình.

Trong hoàng cung, Hoàng hậu nương nương hết sức vui vẻ, đến bữa bà còn ăn nhiều hơn nửa bát. Còn Doãn Quý phi nổi điên một lúc trong cung bèn sốt ruột gọi Đại hoàng tử Tần Hạo vào cung để bàn bạc kế sách đối phó.

Hoàng đế vẫn chưa có ý kiến gì đối với chuyện này. Bệ hạ cũng đồng ý với ý kiến muốn Thái tử nạp thêm Trắc phi của Doãn Quý phi. Nhưng dưới tình huống ngoài ý muốn này, Hoàng đế chỉ đứng nhìn xem Doãn Quý phi có nghĩ ra cách nào để đối phó hay không.

Nếu như không có…

Vậy thì không cần phải lo chuyện bên Đông Cung nữa.

Mấy ngày nữa đoàn sứ thần nước Lễ sẽ rời kinh thành nước Chiêu theo kế hoạch. Trước khi đi, Ngũ hoàng tử Nguyên Cẩm Huệ của nước Lễ phái người đưa một phong thư cho Tần Kiêu. Tần Kiêu đọc xong thì đốt thư ngay, cũng không hồi âm cho hắn ta.

Trong thư nói rõ không cần hồi âm.

Tần Hạo nhìn theo dõi từng đường đi nước bước của đoàn sứ thần nước Lễ nên biết được chuyện Nguyên Cẩm Huệ phái người truyền tin cho Tần Kiêu. Nhưng phía Tần Kiêu chậm chạp không hồi âm khiến hắn ta cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

Nguyên Cẩm Huệ và Tần Kiêu vốn không có qua lại với nhau, chuyện hắn ta viết thư gửi đi là việc nằm ngoài dự đoán của Tần Hạo. Nhưng sau khi lá thư đó được đưa vào Đông Cung lại cố ý như đá chìm xuống đáy biển, không có bất kỳ hồi âm nào. Thật sự khiến người khác khó hiểu.

Trong sương phòng ở Lâm Lang Các, Tần Hạo và Thượng thư Bộ Hộ đang bàn luận về việc này.

Ngày mai đoàn sứ thần nước Lễ phải rời khỏi kinh thành, chuyện Ngũ hoàng tử của nước Lễ bị ám sát vào mấy ngày trước đến bây giờ vẫn không có manh mối nào.

Bản thân Nguyên Cẩm Huệ cũng không lo lắng gì, dù sao sau khi bọn họ rời đi thì với tư cách là người phụ trách việc này, Tần Hạo cũng không bị trừng phạt. Nhưng mà nếu không làm tốt việc này, về sau nếu xảy ra chuyện gì đó, Hoàng đế sẽ không lập tức nhớ đến hắn ta, ngược lại sẽ giao hết chuyện quan trọng cho Thái tử làm.

Tần Hạo cầm chén rượu lên nhấp nhẹ một ngụm, sau đó lạnh lùng nói: “Nhiều người theo dõi sát dịch quán của nước Lễ và Đông Cung như vậy nhưng thật không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp sao?”

Thượng thư Bộ Hộ thở dài một tiếng: “Đông Cung đều là người của Thái tử, chúng thần thật sự không có cách nào để tìm hiểu. Ngoại trừ biết Nguyên Cẩm Huệ từng vì làm kinh động đến xe ngựa của Thái tử nên đến Đông Cung xin lỗi và chuyện có một phong thư được đưa đến Đông cung vào sáng hôm nay thì thật sự không biết gì nữa”.

Đôi mày của Tần Hạo càng nhíu chặt, tia không vui trên mặt càng hiện rõ.

Phái nhiều người ra ngoài như vậy nhưng chỉ tìm hiểu được mấy tin tức vô dụng mà ngay cả thị vệ cũng biết, đúng là một đám ăn hại.

Thượng thư Bộ Hộ cẩn thận nhìn sắc mặt của Tần Hạo, cũng biết lúc này hắn ta đang rất tức giận, nhưng bây giờ đoàn sứ thần nước Lễ không phải là điều quan trọng, mà là nên nhanh chóng nghĩ ra cách đưa người vào Đông Cung.

Vào ngày mai, đoàn sứ thần nước Lễ phải rời đi, đi là đi. Nhưng nếu không nghĩ ra cách nghe ngóng tin tức trong Đông Cung thì bọn họ sẽ luôn ở trong trạng thái nửa mò mẫm nửa đui mù. Sau này nếu họ còn muốn đối phó với Thái tử sẽ hết sức bất lợi.

“Điện hạ, việc chúng ta nên làm bây giờ chính là nghĩ xem nên đối phó Đông Cung như thế nào”.

Thượng thư Bộ Hộ cẩn thận lên tiếng: “Thái tử phi kiêu ngạo đưa ra điều kiện muốn vào Đông Cung thì phải đánh thắng được nàng, chuyện này…”

Hắn ta không nhịn được thở dài một tiếng: “Biết đi đâu để tìm được một người có thân phận thích hợp, vừa có thân thủ vừa là tiểu thư thế gia!”

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Hạo liếc Thượng thư Bộ Hộ một cái.

“Cả Mộc phủ đều làm tướng, Thái tử phi là con gái của Mộc phủ tất nhiên là biết võ. Lúc trước bảo các ngươi tìm lý do để cho Thái tử cưới phi nạp thiếp nhưng các ngươi không nghĩ ra được một cách nào, bây giờ còn có mặt mũi nói Thái tử phi sai sao?”

“…”

Thượng thư Bộ Hộ cúi đầu không dám phản bác.

Thật ra ông ta đã viết rất nhiều tấu chương, đáng tiếc những tấu chương đó đều bị đưa đến Đông Cung, căn bản bệ hạ chưa từng đọc.

Tần Hạo lạnh lùng “Hừ” một tiếng rồi đặt chén rượu trong tay xuống bàn thật mạnh: “Vô dụng!”

“Lão thần nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này, mong điện hạ bớt giận. Nóng giận sẽ tổn hại đến thân thể”.

Tần Hạo cau mày, tâm tình bực bội, không muốn thảo luận với ông ta về chuyện này nữa.

(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)

Lúc hắn ta đứng dậy đi ra ngoài, Thượng thư Bộ Hộ âm thầm thở phào, đưa tay xoa cái trán đã toát mồ hôi lạnh.

Cửa sương phòng bị đẩy ra, tiếng nói cười vui vẻ, tiếng nhạc hỗn loạn cùng các loại tiếng ồn khác đánh úp vào hắn ta trong nháy mắt.

Tần Hạo mím môi, hai tay vô thức nắm chặt, tâm trạng của hắn ta càng thêm khó chịu khi nghe thấy những âm thanh này.

Hắn ta phất tay áo chuẩn bị rời đi.

Dọc theo dãy hành lang dài, đại sảnh truyền đến tiếng đệm nhạc nhỏ. Càng đến gần căn phòng, tiếng nhạc càng rõ, khúc nhạc trong trẻo dễ nghe, khác hẳn với tiếng ồn ào bên ngoài.

Tần Hạo không khỏi dừng bước nhìn về phía cất lên tiếng đàn.

Cách một khung cửa sổ khép hờ, trong phòng có một nữ tử mặc y phục đỏ đang nhảy múa theo tiếng đàn, đôi chân trần của nàng nhảy lên, thân hình mềm mại xinh đẹp, mái tóc đen dài lay động theo từng động tác.

Chiếc mạng che mặt màu đỏ che khuất nửa khuôn mặt nên không thể nhìn ra được dung mạo của nàng. Nhưng có thể lờ mờ thấy được dung nhan như họa, một nụ cười hay chỉ là một cái chau mày đã đủ câu hồn người.

Tần Hạo nhất thời đờ đẫn, sao hắn ta lại không biết Lâm Lang Các còn có nhân vật như vậy.

Sau đó Thượng thư Bộ Hộ vội vàng chạy đến, ông ta nhìn thấy Tần Hạo đang đờ đẫn nhìn về một góc nào đó thì cũng nương theo tầm mắt của hắn ta nhìn qua. Khi nhìn thấy nữ tử mặc y phục đỏ nhảy múa, ông ta sửng sốt một lúc mới cười nói: “Điện hạ thích vị cô nương này sao, để lão thần phái người…”

“Cho ngươi nói chuyện không?”

Tần Hạo lấy lại tinh thần, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta: “Đừng xen vào việc của người khác”.

“Vâng”.

Ban đêm.

Phủ đệ của Đại hoàng tử.

Thị vệ được Tần Hạo phái ra ngoài hỏi thăm tin tức của cô nương mặc y phục đỏ nhảy múa đã trở về bẩm báo: “Đã hỏi mọi người trong Lâm Lang các nhưng không có vị cô nương mặc y phục đỏ như ngài đã nói”.

“Không có?”

Tần Hạo híp mắt, tay trái chống đầu, tay phải chơi đùa với hai viên dạ minh châu trong tay, ánh mắt tối dần. Chẳng lẽ người hắn ta nhìn thấy ở Lâm Lang Các ngày hôm nay là quỷ biến thành?

Hắn ta chậm rãi giương mắt: “Tiếp tục đi tìm, nhất định có người này”.

“Vâng!”

Ngày hôm sau, Tần Hạo lại đi đến Lâm Lang Các, muốn tự mình tìm người.

Căn phòng mà hắn ta nhìn thấy nữ tử mặc y phục đỏ ngày hôm qua trống không. Không có tiếng đàn, không có cô nương, thậm chí ngay cả bàn ghế cũng không có. Nó cũng chỉ là một căn phòng ở một vị trí khuất mà thôi.

Hắn ta mím môi, đôi mắt ánh lên cảm xúc phức tạp. Rõ ràng là không có gì, chẳng lẽ hắn ta đã nhìn lầm rồi sao?

Không đúng, rõ ràng Thượng thư Bộ Hộ cũng nhìn thấy!

Một người đang sống sờ sờ không thể có khả năng bỗng bốc hơi ở trên đời này, trừ phi có người cố ý giấu giếm!

“Người đâu”.

Thị vệ lập tức tiến lên: “Điện hạ có gì sai bảo?”

“Tìm hai người quản sự của Lâm Lang Các đến đây, ta có chuyện muốn hỏi bọn họ”.

“Vâng!”

Lúc này trong Đông Cung.

Mộc Vân Chi mới kết thúc buổi luyện võ sáng sớm. Thanh La nhận kiếm xong thì đến xoa bả vai cho Mộc Vân Chi.

Mộc Liễm Vũ bê một mâm điểm tâm, vừa đi vừa cười đến trước mặt nàng: “Ăn chút không?”

“Không ăn”.

Mộc Vân Chi cử động hai cánh tay, thấp giọng nói: “Chút nữa muội còn phải đi tập múa, nếu lúc này ăn quá no thì lát nữa sẽ không múa được”.

“Hôm nay vẫn muốn đi?”

Mộc Liễm Vũ có chút kinh ngạc: “Không phải đã học xong rồi sao, sao còn muốn đi nữa?”

Mấy ngày nay, ngày nào Mộc Vân Chi cũng đến Lâm Lang các để học múa. Người dạy nàng chính là Nghê Thường cô nương, người đứng đầu bảng ở Lâm Lang Các, vũ kỹ* xuất chúng, tinh thông tất cả các điệu múa.

* Vũ kỹ: Kỹ năng, khả năng múa.

Cũng không biết Mộc Liễm Vũ đã dùng cách gì để khiến Nghê Thường cô nương đích thân chỉ dạy nàng, hơn nữa còn không lấy một xu.

Nghê Thường cô nương có lòng, nàng cũng học nghiêm túc. Mấy ngày nay nàng cũng đã học xong tất cả động tác, tính ra cũng được coi là có thể múa được. Có điều, trăm hay không bằng tay quen. Bây giờ nàng cũng chỉ mới học thuộc các động tác, vẫn chưa thể múa thuần thục những điệu múa do Nghê Thường cô nương dạy, tất nhiên phải tiếp tục luyện.

(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)

Mộc Vân Chi cười: “Muội chỉ mới học xong động tác, còn chưa học xong mấy cái khác nên tất nhiên muốn đi nữa”.

Mộc Liễm Vũ ném một miếng điểm tâm vào trong miệng, thoáng nhíu mày. Điều này hắn không hiểu lắm, học xong động tác thì tự mình luyện ở Đông Cung không phải là được rồi à. Vì sao còn muốn chạy đến Lâm Lang Các, chẳng lẽ ở nơi đó có thể luyện tốt hơn sao?

Hắn lắc đầu, nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.

Mộc Vân Chi muốn đi ra ngoài với Mộc Liễm Vũ, Tần Kiêu cũng không ngăn cản. Hắn còn có chuyện phải làm làm nên cũng yên tâm nếu hai huynh muội họ muốn cùng nhau ra ngoài chơi.

Hai người vừa đi đến cửa sau của Lâm Lang Các, còn chưa đi vào đã bị Nghê Thường cô nương đang vội vàng đi ra ngăn lại.

Mộc Vân Chi khó hiểu: “Nghê Thường cô nương, sao vậy?”

“Đại hoàng tử đang ở bên trong muốn tìm một vị cô nương mặc y phục đỏ nên đã đưa một nhóm quản sự và ma ma đi hỏi chuyện rồi, đến giờ vẫn chưa thả bọn họ ra”.

Mộc Vân Chi sửng sốt, cô nương mặc y phục đỏ…

Mộc Liễm Vũ đưa tay sờ cằm, sau đó nhìn về phía Mộc Vân Chi: “Tiểu muội, hình như hôm qua muội mặc y phục màu đỏ đúng không?”

“…”

Nghê Thường cô nương vội vàng nói tiếp: “Hôm nay không cần phải luyện múa, nhanh chóng trở về đi”.

Mộc Vân Chi gật đầu: “Đa tạ Nghê Thường cô nương đã cho biết”.

Nghê Thường cô nương khẽ gật đầu rồi xoay người đi vào hậu viện, đóng cửa lớn trước mặt bọn họ.

Trên đường trở về, Mộc Liễm Vũ không nhịn được đặt câu hỏi: “Đại hoàng tử không biết có tật xấu gì, tự nhiên đang êm đẹp đi tìm một cô nương mặc y phục đỏ. Tiểu muội, muội nói xem người hắn ta muốn tìm không phải là muội đấy chứ?”

Mộc Vân Chi bất đắc dĩ: “Muội cũng không biết, muội chưa bao giờ gặp Đại hoàng tử”.

Mộc Liễm Vũ suy nghĩ, hẳn là không phải tìm tiểu muội của hắn đâu.

Hôm nay không cần phải luyện múa nên nhàn rỗi không có việc gì làm.

Mộc Vân Chi nghĩ nếu đã ra ngoài rồi thì không bằng đi mua vài thứ rồi hãy trở về. Nghĩ xong nàng đã kéo Mộc Liễm Vũ ra chợ.

Lâu rồi chưa đi dạo phố, Mộc Vân Chi hứng thú dạt dào, cảm thấy hứng thú với món gì lạ là đều mua về. Không bao lâu sau, hai tay của Mộc Liễm Vũ đã ôm rất nhiều hộp lớn bé khác nhau.

Hơn nửa canh giờ sau, Mộc Vân Chi cũng cầm không ít đồ trong tay. Trên người hai người đều không còn chỗ nào trống mới chịu chuẩn bị trở về Đông Cung.

Bọn họ vừa ra khỏi con phố chợ sầm uất đi về phía đỗ xe ngựa, bỗng nhiên có bóng người nhảy ra chặn đường đi của họ.

Mộc Vân Chi sửng sốt, nàng quắc mắt nhìn kỹ thì thấy đó là kẻ mà nàng không muốn gặp nhất.

Mộc Liễm Vũ thấy rõ người tới là ai, lông mày nhăn lại trong nháy mắt: “Văn Hoài Cẩn, sao lại là ngươi. Ngươi muốn gì?”

Văn Hoài Cẩn nhìn thẳng Mộc Vân Chi: “Vân Chi, ta có lời muốn nói riêng với muội”.

Dường như lo lắng Mộc Vân Chi sẽ từ chối thẳng thừng nên hắn ta lại vội vàng nói tiếp: “Mấy ngày trước ta có viết thư cho muội, muội lại không trả lời nên ta mới bất đắc dĩ phải đi tìm muội. Mong muội bỏ qua cho”.

Mộc Vân Chi cười: “Văn công tử, ta đã gả làm thê tử của người khác, ngươi viết thư cho ta rồi lại chặn đường ta như vậy đều không hợp phép tắc đâu. Ngươi là Thị lang Bộ Hộ, không phải nên rõ điều này hay sao?”

“Văn công tử?”

Văn Hoài Cẩn nhíu chặt hai hàng lông mày, cảm xúc phức tạp: “Vân Chi, trước đây muội đều gọi ta là Hoài Cẩn ca ca, muội không nhớ sao?”

“Văn công tử, mong ngươi tự trọng”.

“Vân Chi, ta…”

Văn Hoài Cẩn đang muốn tiến lên, Mộc Liễm Vũ lập tức chặn trước người Mộc Vân Chi: “Văn Hoài Cẩn, hiện tại tiểu muội nhà ta đã là Thái tử phi, ai cho ngươi cái quyền gọi thẳng tên của muội ấy?”

Văn Hoài Cẩn vẫn nhìn Mộc Vân Chi như cũ, cảm xúc trong mắt muốn trào ra ngoài, giống như đang muốn bật khóc đến nơi.

Hắn ta nói: “Ta chỉ muốn nói vài câu với Vân Chi muội muội của ta mà thôi, chẳng lẽ điều này cũng không được sao?”

“…”

“Vân Chi muội muội, chẳng lẽ muội đã quên trước kia muội yêu ta nhiều như thế nào sao?”

“…”

Mộc Vân Chi nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh đi vài phần: “Đủ rồi! Trước kia có như thế nào cũng không liên quan đến bây giờ!”

Văn Hoài Cẩn mím môi, nhìn thẳng Mộc Vân Chi.

Mộc Liễm Vũ lập tức nổi giận, ngay lúc hắn muốn nổi điên thì phía sau bọn họ vang lên tiếng bước chân.

Cùng với đó là giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Tần Kiêu: “Ca ca muội muội, gọi thật là thân thiết”.

Bất chợt Mộc Vân Chi mở to hai mắt, không thể tin được quay đầu lại.

Người đang đi tới xác thật là Tần Kiêu.

Mộc Vân Chi hai mắt kinh ngạc, sao hắn lại ở đây? Không phải hắn đang xử lý công việc ở Đông Cung sao?

Tần Kiêu cười lạnh một tiếng, đứng yên: “Sao không tiếp tục nói?”

Giọng nói của hắn lạnh lẽo, mặc dù thời tiết vẫn đang là mùa hè nhưng lại giống như đang đặt mình ở trong hầm băng.

Mộc Vân Chi mím môi, đột nhiên nhìn về phía Văn Hoài Cẩn. Đáng giận, chắc chắn hắn ta cố ý nói ra những lời ban nãy!

Hắn ta đã sớm biết Tần Kiêu sẽ đến!

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ có hôn môi nên đừng lo nhé~~

~Chương tiếp theo~

Bình luận về bài viết này