Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy

[TTP] Chương 30: Nạp thiếp cũng được, nhưng ta có một điều kiện.

Editor: Jenny Thảo

Beta: Bèo

Mộc Vân Chi đã đồng ý chuyện Tần Kiêu muốn cưới Trắc phi.

Tin tức này vừa truyền ra, mọi người đều hết sức kinh ngạc, nhưng suy nghĩ của mỗi người lại khác nhau.

Khi biết được tin này, tâm trạng của mọi người trong Mộc phủ đều cực kỳ phức tạp. Nhưng đây không phải là chuyện mà bọn họ có thể can thiệp. Cho dù trong lòng có không vui thì với thân phận là Thái tử phi, Mộc Vân Chi cũng đã đồng ý. Bọn họ đương nhiên sẽ không thể làm trái.

Trong hoàng cung, chúng phi tần đang hành lễ buổi sáng với Hoàng hậu nương nương ở Loan Phượng cung. Doãn Quý phi đương nhiên cũng ở đây.

Sau khi Kim Dao truyền ra tin tức Thái tử phi đồng ý cho Thái tử cưới thêm Trắc phi, sắc mặt của Hoàng hậu lập tức trở nên khó coi. Doãn Quý phi ngồi một bên cũng không khỏi bất ngờ nhưng nhanh chóng nở nụ cười tươi như hoa.

Bà ta nâng ống tay áo lên che miệng, ý cười đầy mặt: “Không ngờ Thái tử phi lại hiểu chuyện như thế? Nếu đã như vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, chắc chắn sẽ có một ngày bệ hạ ân thưởng cho nàng ấy thật tốt”.

Những người ngồi trong điện bàn tán sôi nổi.

Hoàng hậu nhíu mày rất sâu, bàn tay không tự chủ được siết chặt y phục. Bà còn cho rằng ít nhất Thái tử phi sẽ làm loạn một chút, thế mà nàng lại thản nhiên tiếp nhận như vậy?!

Thật đáng giận, hết lần này đến lần khác không biết nhìn xa trông rộng lại còn không phối hợp với mình. Nếu như thật sự để Doãn Quý phi đạt được kế hoạch, chẳng phải Đông cung sẽ nằm trong phạm vi giám sát của bà ta hay sao?

Doãn Quý phi đắc ý chưa được bao lâu, Kim Dao hắng giọng một tiếng, nói tiếp: “Nhưng Thái tử phi có một điều kiện”.

Doãn Quý phi cười: “Không cần biết Thái tử phi đưa ra điều kiện gì, chỉ cần nàng đồng ý để Thái tử cưới Trắc phi thì bệ hạ đều có thể đáp ứng”.

Kim Dao liếc mắt nhìn bà ta một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Thái tử phi nói bất kể là tiểu thư nhà ai, chỉ cần có thể đánh thắng được người sẽ đều có thể bước vào cửa lớn Đông Cung, có danh có phận. Nhưng nếu đánh không lại được Thái tử phi thì người đó cũng chỉ có thể cuốn gói về phủ”.

Bỗng chốc, vẻ mặt tươi cười của Doãn Quý phi trở nên cứng đờ.

Hoàng hậu ngẩn người, đôi mắt vội vàng chớp chớp, sắc mặt khó coi vừa rồi ngay lập tức biến mất, sau đó lộ ra chút ý cười vui mừng xen lẫn bất ngờ.

Kim Dao nhìn Hoàng hậu nương nương, hết sức chắc chắn gật đầu: “Đây là nguyên văn lời nói của Thái tử phi, Thái tử điện hạ cũng đã đồng ý. Điện hạ nói nữ quyến trong Đông Cung đều do Thái tử phi quản lý, gia nhập Đông Cung như thế nào đương nhiên cũng sẽ do Thái tử phi định đoạt”.

Tầng mù mịt trên khuôn mặt của Hoàng hậu hóa thành hư không, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Doãn Quý phi vừa rồi còn hết sức đắc ý, sắc mặt trong nháy mắt đã hết sức khó coi, có thể dễ thấy bằng mắt thường.

Không ai có thể dự đoán được nàng sẽ ra điều kiện này.

Huống chi yêu cầu này của Thái tử phi dường như đã chặt đứt đi suy nghĩ muốn bén mảng đến Đông cung của bao người khác.

Toàn bộ kinh thành không ai không biết Thái tử phi Mộc Vân Chi xuất thân từ đâu? Nàng đã luyện võ công từ nhỏ, kiếm thuật phi phàm. Thử hỏi tất cả tiểu thư thế gia trong kinh thành này có ai xứng là đối thủ của nàng? E là chỉ cần nàng dùng ba chiêu đã đủ để hạ đẹp bọn họ rồi!

Tiếng bàn tán trong điện lớn dần.

Tâm tư đang treo lơ lửng của Hoàng hậu cũng được buông xuống.

Khuôn mặt của người tràn đầy vui vẻ nhìn về phía Doãn Quý phi: “Quý phi không cảm thấy yêu cầu này của Thái tử phi rất quá đáng sao?”

“…” Doãn Quý phi nhìn về phía Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, yêu cầu của Thái tử phi đúng là có chút quá đáng. Đa số tiểu thư thế gia trong kinh thành đều được nuôi dưỡng trong khuê phòng, lấy đâu ra lại giống như Thái tử phi suốt ngày luyện đao múa kiếm. Người khác làm sao có thể đánh bại được nàng ấy!”

“Nếu Quý phi có ý kiến thì có thể nói trực tiếp với Thái tử phi, xem Thái tử phi có đồng ý hay không.”

“… Ta!”

Doãn Quý phi cắn răng, lập tức nghẹn họng.

Hoàng hậu hiển nhiên là cố ý khiến cho bà ta tức giận. Không được, lúc này không thể rối loạn được. Thái tử phi chỉ mới đưa ra yêu cầu, vẫn còn chưa từ chối chuyện Thái tử cưới Trắc phi. Bà ta cũng không tin cả kinh thành rộng lớn này lại không tìm ra được một người có thể đánh thắng Thái tử phi!

Bà ta nhắm mắt lại hít sâu một hơi, thu lại cơn tức giận.

Sau đó bà ta chậm rãi lên tiếng: “Nếu đây là ý của Thái tử phi mà điện hạ cũng đã đồng ý thì tất nhiên phải nghe theo bọn họ. Thần thiếp chỉ là một phụ nhân trong hậu cung, không dám nhiều lời”.

Hoàng hậu cười nói: “Tốt nhất là vậy”.

“…”

Đông Cung.

Mưa to kéo dài suốt một đêm. Sang đến ngày thứ hai, bầu trời quang đãng trong xanh. Trời vừa sáng mà ánh mặt trời đã ló rạng. Chẳng lâu sau, mặt trời đã chậm rãi nhú lên sau những mái nhà phía xa, dần tiến lên bầu trời cao vút.

Mộc Vân Chi và Tần Kiêu vẫn luyện kiếm như thường lệ. Tin tức nên được truyền ra cũng truyền ra rồi, để xem phản ứng của mọi người như thế nào.

Nếu có người thật sự dám đến…

Mộc Vân Chi nghĩ người nên sợ hãi và lo lắng là những người đó chứ không phải nàng.

Kết thúc vận động buổi sáng là đến thời gian ăn sáng.

Mộc Vân Chi và Tần Kiêu đi vào thiên điện để dùng bữa. Tư Đồ Thiển Tịch đã chờ ở đó. Thấy bọn họ đi tới, nàng ta vội vàng cười hành lễ: “Tham kiến điện hạ, tham kiến Thái tử phi”.

Mộc Vân Chi nói: “Tư Đồ cô nương không cần lần nào cũng khách sáo như vậy đâu. Nơi đây cũng không có người ngoài, cứ thoải mái đi”.

Tư Đồ Thiển Tịch cười: “Đây là lễ nghi nên có khi gặp Thái tử điện hạ và Thái tử phi, ta phải làm theo”.

Mộc Vân Chi cười cười, tùy nàng ta vậy.

Ba người ngồi xuống bàn ăn.

Động đũa không được bao lâu, Mạc Khai sải bước vội vã đi vào. Thấy bọn họ còn đang dùng bữa, hắn ta có chút do dự, không muốn quấy rầy nên đành đứng ở một bên chờ.

Tưởng công công đứng bên cạnh hắn nhỏ giọng dò hỏi: “Có việc?”

Mạc Khai khẽ đáp: “Có người đến”.

“Ai?”

“Thượng thư Bộ Hình và Thượng thư Bộ Lại, còn có cả cô nương nhà bọn họ nữa”.

Tưởng công công khẽ nhíu mày, không khỏi “Hả” một tiếng, đúng là đến thật rồi mà lại còn đến rất nhanh. Nhưng mà bọn họ không cho rằng khuê nữ nhà mình sẽ là đối thủ của Thái tử phi đấy chứ?

Tưởng công công và Mạc Khai đồng thời nhìn về phía Mộc Vân Chi, trong mắt đều là kinh sợ.

Sau khi bữa sáng kết thúc, Mạc Khai mới nói chuyện Thượng thư Bộ Hình và Thượng thư Bộ Lại đến Đông Cung cho Tần Kiêu biết.

Tần Kiêu nhẹ nhàng gật đầu: “Đã biết”.

Sau đó hắn quay người nhìn về phía Mộc Vân Chi, nói: “Thái tử phi có muốn cùng đi xem một chút không?”

Mộc Vân Chi cười: “Tất nhiên phải đi xem rồi”.

Hai vị Thượng thư đang đứng chờ trước điện Đông cung.

Có lẽ thời gian phải chờ dài hơn so với dự đoán nên thoạt nhìn bọn họ có chút căng thẳng, thường xuyên đứng dậy đi tới đi lui. Khuê nữ đi theo bên cạnh cũng không nhịn được mà căng thẳng theo.

Lúc Tần Kiêu và Mộc Vân Chi xuất hiện ở trước điện, hại vị Thượng thư ngay lập tức đi về phía bọn họ. Khuê nữ đi theo bên cạnh cũng lập tức đứng dậy đi theo, cung kính hành lễ với bọn họ.

Tần Kiêu liếc mắt nhìn, nhớ không lầm thì hai người này là người bên phía Đại hoàng tử. Đúng rồi còn có Thượng thư Bộ Hộ nữa.

Trong sáu bộ thì Bộ Hộ, Bộ Lại và Bộ Hình đều là người bên phía Đại hoàng tử. Ba bộ còn lại đứng về phe hắn.

Hôm nay bọn họ đến đây, chắc hẳn chẳng có chuyện gì tốt.

Tần Kiêu nắm tay Mộc Vân Chi đi vào trong điện, nói thẳng vào vấn đề: “Ta và hai vị Thượng thư đại nhân đã biết rõ lý do hai người đến đây. Không cần nói những lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi”.

Hai vị Thượng thư đại nhân đưa mắt nhìn nhau.

Tần Kiêu nhìn về phía Mộc Vân Chi. Mộc Vân Chi cười gật đầu, đi đến trước mặt bọn họ: “Muốn dùng vũ khí gì, kiếm hay là roi?”

Bọn họ sửng sốt, Thượng thư Bộ Hình vội vàng xua tay: “Thái tử phi, hôm nay chúng thần đến không phải là muốn luận võ”.

“Không phải vì luận võ?”

Mộc Vân Chi liếc mắt nhìn hai cô nương đi đằng sau bọn họ: “Vậy các nàng ấy tới đây để làm gì?”

Thượng thư Bộ Lại cười nói: “Thái tử phi, chuyện là thế này. Nghe nói Thái tử phi võ nghệ cao cường, vì vậy hôm nay chúng thần đến đây có ý muốn để con gái nhận Thái tử phi làm sư phụ. Mong Thái tử phi không tiếc lòng dạy dỗ, thu chúng làm đồ đệ”.

Mộc Vân Chi: “?”

Tần Kiêu: “.”

Chuyện này…

Thực sự bọn họ không nghĩ đến.

Bái nàng làm sư phụ… Cũng không biết ai trong số đám người đó nghĩ ra chủ ý này, quả thật…

Ánh mắt của Tần Kiêu ngay lập tức lạnh đi mấy phần: “Ngươi nghĩ Thái tử phi là ai, muốn bái sư là có thể bái sư sao? Muốn học võ công thì tìm nhà khác đi!”

Hắn cực kỳ không vui, giọng điệu tất nhiên cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Thượng thư Bộ Hình và Thượng thư Bộ Lại rụt rè nhìn đối phương, rồi sau đó đồng thời nhìn về phía Mộc Vân Chi, dò hỏi: “Vậy ý của Thái tử phi như thế nào ạ? Con gái của chúng thần rất nghe lời, cũng có thể chịu khổ. Sau này nhất định sẽ là phụ tá đắc lực của Thái tử phi. Người thật sự không suy nghĩ thêm sao?”

Mộc Vân Chi cảm thấy buồn cười, không biết nên xử lý ra sao.

Lúc trước, nàng còn thật sự cho rằng bọn họ tới tìm nàng để luận võ. Thậm chí thâm tâm nàng còn thầm mong đợi, nhưng nàng lại không nghĩ đến bọn họ đến đây để bái sư.

“Không được”.

Mộc Vân Chi cười: “Ta rất bận, không rảnh nhận đồ đệ.”

“…”

“Có điều, nếu hai vị tiểu thư nhà Thượng thư đại nhân thật sự muốn học võ, hay là đến tìm mẹ của ta đi. Thuộc hạ dưới trướng của mẹ ta cũng có rất nhiều cô nương. Nếu hai vị tiểu thư đây thật sự có thể chịu cực khổ, nói không chừng sau này còn có thể ra sức xả thân vì nước”.

Hai vị tiểu thư nhà Thượng thư lập tức hoảng hốt, khuôn mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, không tự chủ được lùi về phía sau hai bước. Ngay cả dũng cảm để ngẩng đầu nhìn Mộc Vân Chi mà các nàng ta cũng không có, chỉ sợ nếu nhìn thẳng vào Mộc Vân Chi thì họ sẽ bị lôi ra quân doanh ngay lập tức.

Hai vị Thượng thư Bộ Hình và Thượng thư Bộ Lại cũng hết sức kinh ngạc. Sự việc không được thuận lợi, họ cũng không nghĩ đến Mộc Vân Chi lại từ chối thẳng thừng. Chẳng phải nghe nói tính tình của nàng rất tốt mà, sao lại từ chối dứt khoát như thế?

Vẻ mặt của Mộc Vân Chi mang theo ý cười nhìn bọn họ: “Ý của hai vị Thượng thư đại nhân như thế nào? Nếu như không có ý kiến gì vậy ta lập tức viết một bức thư, phái người đưa đến chỗ mẹ ta. Hai vị tiểu thư chuẩn bị một chút là có thể vào quân doanh rồi.

“Không!”

Thượng thư Bộ Hình không nhịn được lên tiếng từ chối thẳng.

Thượng thư Bộ Lại vội vàng trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái, sau đó cười nói: “Không dám phiền Thái tử phi nhọc lòng, hai người bọn họ vẫn còn ham chơi, sợ sẽ làm cho Mộc phu nhân khó xử. Hay là không cần đâu. Đa tạ ý tốt của Thái tử phi”.

Mộc Vân Chi nhướng mày.

Sau khi bị từ chối, bọn họ cũng không còn lý do để ở lại mà nhanh chóng bỏ đi.

Nhìn bóng dáng của bọn họ vội vàng rời đi, Mộc Vân Chi cảm thấy rất mất mát. Nàng còn cho rằng ngày hôm nay có thể tỉ thí cùng người ta một trận, kết quả là bản thân nàng đã suy nghĩ quá nhiều.

Khi nàng xoay người lại, Tần Kiêu đưa tay về phía nàng.

Nàng cười đi qua: “Điện hạ”.

“Thái tử phi có vẻ rất tiếc nuối, rất muốn tỉ thí với người khác sao?”

“Tất nhiên rồi”.

Mộc Vân Chi cười: “Ngày thường chỉ đơn thuần là luyện kiếm mà thôi, không có tính khiêu chiến. Nếu được ta hy vọng sẽ có thể thực chiến”.

Tần Kiêu nhướng mày, đáy mắt có vài ý cười hiện lên. Ánh mắt nhìn nàng lúc này không khỏi dịu dàng hơn một chút: “Vậy Thái tử phi có nắm chắc phần thắng nếu đối đầu với các thống lĩnh của Doanh trại cấm quân không?”

Mộc Vân Chi sửng sốt, ý cười vui mừng vẫn ngạc nhiên hiện lên trong đáy mắt sau đó lan ra khắp khuôn mặt.

Nàng nắm tay Tần Kiêu, cười hỏi: “Điện hạ muốn dẫn ta đến doanh trại cấm vệ quân sao?”

“Vừa hay hôm nay ta có thời gian rảnh, Thái tử phi muốn đi không?”

“Muốn!”

Doanh trại cấm vệ quân ngoài hoàng cung.

Dựa theo thông lệ, Thái tử có tư cách tiến hành tuần tra Doanh trại cấm quân. Cuối mỗi tháng hắn đều sẽ đến đây. Thống lĩnh phụ trách giám sát cấm quân vào ngày hôm đó sẽ ra đón tiếp.

Người giám sát hôm nay là một trong số những thống lĩnh của Doanh trại cấm quân, tên Hạ Phi.

Thống lĩnh canh gác Doanh trại cấm quân tổng cộng có bốn người. Sắp xếp theo võ công thì hắn ta là người đứng thứ ba.

Tần Kiêu đưa Mộc Vân Chi đến nơi đóng quân của Doanh trại cấm quân. Hạ Phi đã được thông báo từ trước cũng lập tức đến đón: “Tham kiến thái tử điện hạ”.

Hành lễ xong, Hạ Phi phát hiện đi theo xuống xe ngựa còn có một vị cô nương.

Hắn ta ngẩn người, lập tức phản ứng: “Tham kiến Thái tử phi!”

Mộc Vân Chi cười gật đầu.

Tần Kiêu nói: “Hôm nay Tạ thống lĩnh có bận không?”

“Không, không bận. Điện hạ có gì sai bảo ạ?”

“Thái tử phi rảnh rỗi không có việc gì làm nến muốn đến đây tỉ thí với ngươi một trận. Ngươi có bằng lòng không?”

Hạ Phi sửng sốt, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt hết sức khó tin.

Hắn vội vàng lui về phía sau một bước, chắp tay nói: “Chuyện này…. Vi thần sợ hãi, tuyệt đối không thể được. Thái tử phi là cành vàng lá ngọc, vi thần sợ là…”

Mộc Vân Chi ngắt lời hắn ta: “Ngài cũng không cần phải chịu trách nhiệm nếu không cẩn thận khiến ta bị thương”.

Tần Kiêu sửng sốt, tâm trạng bỗng chốc trở nên hoảng loạn.

Đôi mắt của Hạ Phi hết sức kinh ngạc, không khỏi giật mình vì lời nói của Mộc Vân Chi.

Tần Kiêu nhíu mày, mím môi nói: “Nếu như đả thương rồi vẫn phải…”

“Không cần chịu trách nhiệm”.

Mộc Vân Chi cười nói: “Tỉ thí võ công, đao kiếm không có mắt, xuống tay lúc nặng lúc nhẹ cũng là chuyện thường”.

Tần Kiêu: “…”

Hạ Phi ngẩng đầu nhìn Mộc Vân Chi, lại cẩn thận nhìn về phía Tần Kiêu.

Ánh mắt Tần Kiêu có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không phản đối lại lời của Mộc Vân Chi, dường như đã như ngầm đồng ý với nàng.

Mộc Vân Chi chắp tay cười: “Vân Chi sớm đã nghe nói Hạ thống lĩnh võ công cao cường, cũng từng nghe cha ta khen ngài. Trước đây Vân Chi không có cơ hội để học hỏi, hôm nay may mắn được điện hạ đưa tới đây, mong Hạ thống lĩnh hết lòng chỉ bảo”.

Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy

[TTP] Chương 29: Điện hạ, chàng tin ta không?

Editor: Nya

Beta: Bèo

Ngày hôm sau.

Mộc Vân Chi và Tần Kiêu thức dậy luyện công khi trời vừa hửng sáng.

Từ Ảnh và Mộc Liễm Vũ cũng đến sân luyện võ cùng một lúc. Chỉ là Mộc Liễm Vũ cảm thấy trong lòng không được thoải mái lắm. Ngày thường gặp hắn đều mang bộ dạng vui vẻ, tươi cười chứ không cau có như lúc này.

Mộc Vân Chi thấy thế bèn cười đi đến trước mặt hắn, dùng tay đánh hắn một cái: “Tam ca, huynh làm sao vậy? Ai chọc giận khiến huynh không vui?”

Mộc Liễm Vũ đưa mắt nhìn Mộc Vân Chi, lúc hắn định nói ra lý do thì Tần Kiêu đã đi về phía bọn họ.

Hắn do dự một chút lại không nói nữa: “Không có việc gì”.

Mộc Vân Chi nhướng mày, bộ dạng này không phải là ‘không có việc gì’.

Nàng quay đầu nhìn Tần Kiêu, sắc mặt của Tần Kiêu lạnh nhạt, nhìn không thấy có gì đặc biệt. Nàng lại nhìn Mộc Liễm Vũ, tam ca nàng hơi quay đầu đi, không thèm nhìn Tần Kiêu. Từ trước tới nay tam ca nàng đều sẽ theo quy tắc mà hành lễ với Tần Kiêu. Hôm nay lại không có, chẳng lẽ tam và Tần Kiêu đã xảy ra chuyện gì rồi?

Miệng nàng mấp máy như muốn nói điều gì, Từ Ảnh bỗng nhiên mở lời: “Thái Tử, Thái tử phi, Thời gian không còn sớm nữa, bắt đầu luyện công thôi, bằng không mặt trời lên sẽ rất nóng”.

Gần như không có giai đoạn chuyển tiếp giữa đầu hè và giữa hè ở kinh thành, quá trình thay đổi chỉ diễn ra trong một đêm. Mấy ngày trước thời tiết còn mát mẻ sảng khoái mà từ hôm qua đã cảm thấy hơi khô nóng.

Tuy không quá trầm trọng nhưng nàng vẫn có chút không thoải mái.

Mộc Vân Chi gật đầu, đồng ý với lời Từ Ảnh: “Vậy bắt đầu thôi”.

Nói chung tâm tình của Mộc Liễm Vũ không được tốt lắm nên suốt cả quá trình hắn chỉ nói vài câu. Thời gian còn lại hắn đều thấp thỏm không yên đứng sang một bên, đôi lông mày cau lại như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Nửa canh giờ trôi qua, sau khi luyện công xong, Mộc Vân Chi bước thẳng đến mặt hắn. Ban đầu hắn không phát hiện ra, cho đến khi Mộc Vân Chi đưa tay quơ quơ trước mắt hắn, suy nghĩ của hắn mới bắt đầu khôi phục lại.

Hắn sững sờ, lúc này hắn mới bắt đầu chú ý tới Mộc Vân Chi đã đứng ở trước mặt mình, vội vàng cười nhẹ.

Mộc Vân Chi bất đắc dĩ hỏi: “Tam ca, huynh làm sao vậy? Lại nghĩ cái gì thế?”

Mộc Liễm Vũ nhìn thấy Mộc Vân Chi trước mắt, tâm tình phức tạp, sau đó hắn hơi ngẩng đầu liếc mắt tới Tần Kiêu cách đó không xa, vẻ mặt càng thêm mơ hồ.

Hắn lại nhìn Mộc Vân Chi một lần nữa: “Tiểu muội, muội không biết gì hả?”

Mộc Vân Chi không hiểu: “Biết cái gì?”

“Là Thái tử điện hạ…”

Mộc Liễm Vũ không biết mở lời với Mộc Vân Chi như thế nào.

Hắn nhíu mày, vừa đưa tay lên lại buông xuống, sau đó thở một tiếng ra vẻ nghiêm trọng.

Mộc Vân Chi tỏ vẻ nghi ngờ, không hiểu đây là ý gì. Hôm qua gặp mặt không phải tam ca vẫn còn tốt mà, sao mới qua một đêm đã trở nên thế này rồi…

Mộc Vân Chi sững sờ, nàng chợt nghĩ tới những gì Thanh La kể về chuyện Thái tử điện hạ nổi cơn thịnh nộ sau khi trở về Đông cung tối hôm qua. Chẳng lẽ nguyên nhân tâm trạng của hai người bọn họ không tốt là cùng một vấn đề sao?

Nàng chỉ biết tối qua Tần Kiêu nói “Không sao” không phải là thật. Nếu không sao thì tùy tùng bên cạnh hắn sẽ không sợ hãi đến như vậy.

Mộc Vân chi quay đầu nhìn Tần Kiêu. Tần Kiêu cũng đang nhìn sang bên này, hắn không ngờ Mộc Vân Chi lại đột nhiên quay đầu sang đây. Hắn kích động, trên mặt hiện lên chút hoảng hốt nhưng sau đó hắn quay đầu lảng tránh ánh mắt Mộc Vân Chi.

Mộc Vân Chi nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng giữ chặt cánh tay Mộc Liễm Vũ, cười hỏi: “Tam ca, hôm nay huynh có rảnh không. Chúng ta phải tiếp tục chuyện chưa hoàn thành tối hôm qua”.

Mộc Liễm Vũ dừng lại: “Ý của muội là…”

“Chính là chuyện đó”.

Mộc Vân Chi cười: “Muội đi thay y phục, huynh đợi một lát”.

“Ồ, được!”

Mộc Vân Chi xoay người bước về phía Tần Kiêu.

Tần Kiêu nhìn chăm chú nhìn nàng, mặc dù ra sức che giấu nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn ra được chút ý tứ trong mắt hắn. Dường như hắn sợ bị Mộc Vân Chi nhìn ra điều không hợp lý nên ánh mắt ấy rất nhanh chóng đã biến mất.

Nhưng Mộc Vân Chi cũng không phải là kẻ ngốc, nàng nhanh nhạy nắm bắt được ánh mắt đó, chính mắt nhìn thấy rất rõ ràng.

Chỉ là nàng chưa trực tiếp nói rõ.

Nàng chỉ nói: “Điện hạ, ta cùng tam ca có chút chuyện muốn làm vẫn chưa hoàn thành. Hôm nay ta muốn ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ về muộn”.

Tần Kiêu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộc Liễm Vũ: “Được, nhưng phải chú ý an toàn”.

“Ta biết, điện hạ yên tâm”.

Mộc Vân Chi cười trở về phòng thay y phục.

Tần Kiêu thản nhiên hướng ánh mắt về phía Từ Ảnh. Từ Ảnh hiểu ý. Sau khi Tần Kiêu trở về phòng, Từ Ảnh đi theo Mộc Liễm Vũ.

Mộc Liễm Vũ khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu có chút không thoải mái: “Làm gì?”

Từ Ảnh cười: “Mộc tam thiếu gia, điện hạ hy vọng ngài không nói chuyện này cho Thái tử phi biết”.

“Sớm muộn gì muội ấy cũng biết”.

“Nhưng không phải bây giờ”.

Mộc Liễm Vũ bực mình, hắn biết bản thân mình rất khó chịu đối với chuyện Thái tử phải nạp Trắc phi. Giờ đây họ muốn hắn giữ bí mật, là nghĩ hắn dễ bắt nạt hay là người Mộc phủ dễ bắt nạt?

Hắn liếc mắt nhìn Từ Ảnh, vẻ mặt không vui.

Từ Ảnh giải thích: “Điện hạ sẽ giải quyết chuyện này đâu vào đó cả thôi, cũng không phải như các người nghĩ đâu”.

“Ha!”

Mộc Liễm Vũ cười nhạt một tiếng: “Được ha, vậy thì ta xem Thái tử điện hạ xử lý việc này như thế nào”.

Mộc Vân Chi thay y phục xong rồi rời khỏi phòng. Mộc Liễm Vũ đẩy Từ Ảnh sang một bên, đi về phía nàng. Mộc Vân Chi nhấc váy chạy đến.

Hai người cùng nhau rời khỏi Đông Cung.

Trước khi đến Lâm Lang Các, Mộc Vân Chi và Mộc Liễm Vũ Trở về Mộc phủ thay y phục nam rồi mới đến Lâm Lang Các.

Vẫn như ngày hôm qua, họ yêu cầu một sương phòng góc khuất, người tiếp đãi bọn họ vẫn là Dương ma ma.

Dương ma ma nhìn thấy hai bọn họ bỗng vui vẻ ra mặt. Bà ta nhiệt tình đến đón tiếp: “Lại là hai vị công tử đấy à, vẫn giống ngày hôm qua muốn một cô nương nhảy múa đúng không?”

Mộc Vân Chi gật đầu: “Phải”.

Mộc Liễm Vũ đưa cho Dương ma ma một thỏi vàng: “Những người hôm qua đã tới thì không cần tới nữa, trừ khi họ có điệu múa khác”.

“Được, được, được”.

Dương ma ma cầm thỏi vàng tươi cười rạng rỡ: “Hai vị công tử chờ chút, sẽ sắp xếp cho hai vị ngay đây ạ”.

Dương ma ma xoay người rời đi. Mộc Vân Chi nghĩ đến điều gì, lại dặn dò thêm: “Mang cho chúng ta một ít rượu và đồ ăn ngon, có lẽ hôm nay chúng ta sẽ ở đây lâu đấy”.

“Không thành vấn đề, xin công tử chờ một chút”.

Mộc Liễm Vũ kinh ngạc: “Muội muốn uống rượu?”

Mộc Vân Chi cười nhẹ: “Gọi cho huynh đấy”.

“Nhưng mẹ không cho phép…”

“Nhưng mẹ lại không ở đây mà”.

Mộc Vân Chi cười nhìn tam ca nàng: “Huynh uống một chút cũng chẳng sao đâu, muội giữ bí mật cho huynh”.

Mộc Liễm Vũ sờ cằm, nở nụ cười: “Vậy cũng được, huynh uống chút ít chắc không sao đâu”.

Khoảng hơn một canh giờ sau.

Không khí trong sương phòng ngập tràn mùi rượu, không biết cô nương khiêu vũ bên cạnh được Mộc Vân Chi cho ra ngoài từ lúc nào. Mộc Liễm Vũ nằm bò trên bàn, vì hắn uống quá nhiều rượu nên mặt mày đỏ bừng.

Hắn mở to mắt, tay trái khẽ nâng lên. Hắn nhìn Mộc Vân Chi bên cạnh dường như có gì muốn nói nhưng vừa muốn mở miệng lại không biết nói gì, tất cả lại biến thành một tiếng nấc.

“Ợ~!”

Hắn không nhịn được cười nhẹ, hai mắt cụp lại nhưng biểu cảm có chút ngốc nghếch.

Bảy vò rượu trên bàn và hai vò rượu dưới đất đều đã cạn.

Hắn giơ tay đập mạnh lên bàn, vẻ mặt mang theo men say có chút tức giận: “Tiểu muội, muội nói xem, có phải Thái tử điện hạ không coi Mộc phủ chúng ta ra gì không?”

Mộc Vân Chi ngồi một bên, sắc mặt lạnh nhạt nhấp một ngụm trà.

Nhân lúc Mộc Liễm Vũ đã say, vừa rồi nàng đã đã biết được những gì nàng muốn biết qua miệng tam ca nàng. Nàng còn tưởng có chuyện lớn gì, hóa ra chỉ là Hoàng đế muốn Thái tử điện hạ nạp Trắc phi.

Tuy chuyện này có hơi nhanh nhưng dù sao đây là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra.

Mộc Vân Chi không phải là người không biết đạo lý. Nàng có thể chấp nhận chuyện nạp Trắc phi, nhưng…

Đêm tân hôn, Tần Kiêu đã từng nói với nàng hắn không muốn nạp Trắc phi. Hơn nữa hắn còn hy vọng rằng nàng có thể giúp đỡ. Vốn dĩ hắn có thể mở miệng nhờ nàng giúp đỡ. Với thân phận tiểu thư Mộc phủ, mặc dù không thể chối bỏ hoàn toàn chuyện nạp Trắc phi nhưng ít nhất nàng vẫn có thể lấy danh nghĩa của Mộc phủ để kéo dài thời gian.

Nàng không hiểu, rõ ràng hắn đã nói muốn nàng giúp đỡ, vậy thì sao Thái tử điện hạ không mở lời mà còn giấu nàng.

Mộc Liễm Vũ uống say, hiện giờ vẫn còn nói nhảm, phần lớn là mấy lời ậm ờ nghe không rõ ràng lắm.

Mộc Vân Chi khẽ lắc đầu liếc hắn một cái rồi vươn tay gõ đầu hắn: “Tam ca, huynh còn có thể đứng dậy không?”

“Ừm…”

Mộc Liễm Vũ nằm trên bàn: “Không thể!”

Sau đó hắn híp mắt đưa tay về phía Mộc Vân Chi, cười ngây ngốc hai tiếng: “Muội cõng huynh về đi”.

Mộc vân Chi bật cười, đưa tay đỡ trán. Nàng cõng tam ca về…

Nàng biết võ công là thật nhưng cõng một người cao hơn, cường tráng hơn như tam ca lại là cả một vấn đề lớn.

Thật sự tam ca uống say rồi còn nói sảng.

Nàng đưa tay gõ đầu hắn, tiện thể đứng lên đi đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa muốn hít thở không khí trong lành.

Ánh sáng từ bên ngoài kéo tới trong tích tắc mang theo cơn gió mát lành.

Mộc Vân Chi không ngờ ngoài trời có gió. Nàng không khỏi lạnh run. Nhìn kỹ lại, ngoài trời đang mưa.

Nàng sửng sốt đưa tay ra, hạt mưa đọng lại trên lòng bàn tay nàng mang theo chút hơi lạnh.

Có thể là âm nhạc trong Lâm Lang Các quá lớn, lại thêm cửa đóng then cài, thế nên nàng không phát hiện bên ngoài đã đổ mưa. Nàng nhớ rõ lúc đến sắc trời không tệ, trời còn trong xanh và nắng chói chang.

Thế nhưng thời tiết thay đổi rồi.

Nàng nhìn sang chỗ khác, sương mù từ những ngọn núi xa xa hiện lên, cơn mưa có xu hướng nặng hạt hơn. Màn mưa được hình thành bởi những cơn mưa nặng hạt làm nhòa đi tầm nhìn của nàng.

Nàng mím chặt môi, xoay người nhìn Mộc Liễm Vũ đang ngủ trên bàn, khẽ thở dài.

Mộc Vân Chi đi ra khỏi sương phòng, đúng lúc gặp Duơng ma ma. Nàng dặn dò: “Dương ma ma, tam ca ta uống say rồi, để huynh ấy ngủ trong sương phòng một lúc, ta sẽ cho thuộc hạ tới đón người sau, đừng để ai đến làm phiền huynh ấy”.

Nói xong nàng lấy một thỏi vàng nhét vào trong tay Dương ma ma.

Dương ma ma sáng mắt lên: “Yên tâm đi, ca ca của ngài ngủ lại chỗ chúng ta sẽ cực kỳ ngon giấc, tuyệt đối sẽ không có ai đến gần làm phiền ngài ấy”.

“Như vậy thì tốt, cảm ơn Dương ma ma”.

“Công tử khách sáo rồi”.

Mộc Vân Chi đóng cánh cửa sau lưng rồi sải bước rời đi.

Lúc nàng về đến Đông cung, trời vẫn tiếp tục mưa lớn. Cơn mưa ào ạt đổ xuống như muốn rửa trôi cả mặt đất.

Rõ ràng Mộc Vân Chi đã từng trải qua cơn mưa như thế này một lần.

Nàng cầm ô, không quan tâm giày và tất có bị ướt hay không.

Điểm đến của nàng chắc chắn là thư phòng của Thái tử điện hạ.

Xa xa, nàng nhìn thấy Tần Kiêu đang nói chuyện với người khác ở cửa thư phòng. Màn mưa quá lớn, nàng không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, nhưng từ hành động có thể cho thấy, lúc này hắn đang rất tức giận.

Nàng rối rắm một lúc mới quyết định đi tới.

Trước thư phòng, Tần Kiêu vừa nổi giận, vẻ mặt nóng nảy vẫn chưa kịp thu lại nhưng hắn quay đầu đã thấy Mộc Vân Chi đang cầm ô đứng nhìn mình.

Dường như vẻ mặt của hắn trở nên đờ đẫn trong chốc lát nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên và bối rối.

Hắn mím môi, nắm chặt hai tay trong vô thức. Không phải Mộc Vân Chi nói hôm nay nàng muốn đi xử lý vài việc sẽ về muộn hay sao? Tại sao… mới sớm như vậy mà đã về rồi?

Mộc Vân Chi hít một hơi thật sâu, cầm ô đi về phía hắn.

Dưới mái hiên, nàng quyết định dừng chân. Tán ô hơi chếch lên, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Tần Kiêu cũng nhìn thấy nàng, chỉ là trong ánh mắt của hắn chất chứa nhiều cảm xúc hoảng sợ.

Nhất thời không ai lên tiếng, không ai biết nên mở lời như thế nào.

Xung quanh chỉ có âm thanh của tiếng mưa lớn.

Lộp độp, rào rào, âm thanh vọng vào tai.

Mộc Vân Chi chăm chú nhìn hắn, hắn cũng như vậy.

Một lúc sau, đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở: “Điện hạ, ta có thể giúp chàng”.

Tần Kiêu sửng sốt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Giúp hắn…?

Không phải nàng đến để…

Hắn mím chặt môi, cảm xúc phức tạp, đôi tay buông xuống không tự chủ mà nắm chặt lại.

“Thái tử phi muốn giúp ta thế nào?”

“Điện hạ chỉ cần trả lời, chàng có tin ta hay không?”

Âm thanh của nàng hòa cùng với tiếng mưa rơi, trong trẻo như tiếng chuông lại mang theo vài phần hư ảo.