Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy

[TTP] Chương 32: Ca ca muội muội, gọi đúng là thân thiết.

Editor: Jenny Thảo

Beta: Bèo

Ngày hôm sau, tin tức Mộc Vân Chi so tài với Hạ Phi thống lĩnh đã truyền ra ngoài.

Mọi người trong kinh thành đều trầm trồ cảm thán Thái tử phi lợi hại, đồng thời cũng có một số người gấp đến độ như con kiến ngồi trong chảo nóng. Có thể cùng luận võ so tài với thống lĩnh của Doanh trại cấm quân chắc chắn không phải là người thường nữa. Điều này khiến những người có suy nghĩ muốn đưa con gái của mình vào Đông Cung chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ của mình.

Trong hoàng cung, Hoàng hậu nương nương hết sức vui vẻ, đến bữa bà còn ăn nhiều hơn nửa bát. Còn Doãn Quý phi nổi điên một lúc trong cung bèn sốt ruột gọi Đại hoàng tử Tần Hạo vào cung để bàn bạc kế sách đối phó.

Hoàng đế vẫn chưa có ý kiến gì đối với chuyện này. Bệ hạ cũng đồng ý với ý kiến muốn Thái tử nạp thêm Trắc phi của Doãn Quý phi. Nhưng dưới tình huống ngoài ý muốn này, Hoàng đế chỉ đứng nhìn xem Doãn Quý phi có nghĩ ra cách nào để đối phó hay không.

Nếu như không có…

Vậy thì không cần phải lo chuyện bên Đông Cung nữa.

Mấy ngày nữa đoàn sứ thần nước Lễ sẽ rời kinh thành nước Chiêu theo kế hoạch. Trước khi đi, Ngũ hoàng tử Nguyên Cẩm Huệ của nước Lễ phái người đưa một phong thư cho Tần Kiêu. Tần Kiêu đọc xong thì đốt thư ngay, cũng không hồi âm cho hắn ta.

Trong thư nói rõ không cần hồi âm.

Tần Hạo nhìn theo dõi từng đường đi nước bước của đoàn sứ thần nước Lễ nên biết được chuyện Nguyên Cẩm Huệ phái người truyền tin cho Tần Kiêu. Nhưng phía Tần Kiêu chậm chạp không hồi âm khiến hắn ta cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

Nguyên Cẩm Huệ và Tần Kiêu vốn không có qua lại với nhau, chuyện hắn ta viết thư gửi đi là việc nằm ngoài dự đoán của Tần Hạo. Nhưng sau khi lá thư đó được đưa vào Đông Cung lại cố ý như đá chìm xuống đáy biển, không có bất kỳ hồi âm nào. Thật sự khiến người khác khó hiểu.

Trong sương phòng ở Lâm Lang Các, Tần Hạo và Thượng thư Bộ Hộ đang bàn luận về việc này.

Ngày mai đoàn sứ thần nước Lễ phải rời khỏi kinh thành, chuyện Ngũ hoàng tử của nước Lễ bị ám sát vào mấy ngày trước đến bây giờ vẫn không có manh mối nào.

Bản thân Nguyên Cẩm Huệ cũng không lo lắng gì, dù sao sau khi bọn họ rời đi thì với tư cách là người phụ trách việc này, Tần Hạo cũng không bị trừng phạt. Nhưng mà nếu không làm tốt việc này, về sau nếu xảy ra chuyện gì đó, Hoàng đế sẽ không lập tức nhớ đến hắn ta, ngược lại sẽ giao hết chuyện quan trọng cho Thái tử làm.

Tần Hạo cầm chén rượu lên nhấp nhẹ một ngụm, sau đó lạnh lùng nói: “Nhiều người theo dõi sát dịch quán của nước Lễ và Đông Cung như vậy nhưng thật không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp sao?”

Thượng thư Bộ Hộ thở dài một tiếng: “Đông Cung đều là người của Thái tử, chúng thần thật sự không có cách nào để tìm hiểu. Ngoại trừ biết Nguyên Cẩm Huệ từng vì làm kinh động đến xe ngựa của Thái tử nên đến Đông Cung xin lỗi và chuyện có một phong thư được đưa đến Đông cung vào sáng hôm nay thì thật sự không biết gì nữa”.

Đôi mày của Tần Hạo càng nhíu chặt, tia không vui trên mặt càng hiện rõ.

Phái nhiều người ra ngoài như vậy nhưng chỉ tìm hiểu được mấy tin tức vô dụng mà ngay cả thị vệ cũng biết, đúng là một đám ăn hại.

Thượng thư Bộ Hộ cẩn thận nhìn sắc mặt của Tần Hạo, cũng biết lúc này hắn ta đang rất tức giận, nhưng bây giờ đoàn sứ thần nước Lễ không phải là điều quan trọng, mà là nên nhanh chóng nghĩ ra cách đưa người vào Đông Cung.

Vào ngày mai, đoàn sứ thần nước Lễ phải rời đi, đi là đi. Nhưng nếu không nghĩ ra cách nghe ngóng tin tức trong Đông Cung thì bọn họ sẽ luôn ở trong trạng thái nửa mò mẫm nửa đui mù. Sau này nếu họ còn muốn đối phó với Thái tử sẽ hết sức bất lợi.

“Điện hạ, việc chúng ta nên làm bây giờ chính là nghĩ xem nên đối phó Đông Cung như thế nào”.

Thượng thư Bộ Hộ cẩn thận lên tiếng: “Thái tử phi kiêu ngạo đưa ra điều kiện muốn vào Đông Cung thì phải đánh thắng được nàng, chuyện này…”

Hắn ta không nhịn được thở dài một tiếng: “Biết đi đâu để tìm được một người có thân phận thích hợp, vừa có thân thủ vừa là tiểu thư thế gia!”

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Hạo liếc Thượng thư Bộ Hộ một cái.

“Cả Mộc phủ đều làm tướng, Thái tử phi là con gái của Mộc phủ tất nhiên là biết võ. Lúc trước bảo các ngươi tìm lý do để cho Thái tử cưới phi nạp thiếp nhưng các ngươi không nghĩ ra được một cách nào, bây giờ còn có mặt mũi nói Thái tử phi sai sao?”

“…”

Thượng thư Bộ Hộ cúi đầu không dám phản bác.

Thật ra ông ta đã viết rất nhiều tấu chương, đáng tiếc những tấu chương đó đều bị đưa đến Đông Cung, căn bản bệ hạ chưa từng đọc.

Tần Hạo lạnh lùng “Hừ” một tiếng rồi đặt chén rượu trong tay xuống bàn thật mạnh: “Vô dụng!”

“Lão thần nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này, mong điện hạ bớt giận. Nóng giận sẽ tổn hại đến thân thể”.

Tần Hạo cau mày, tâm tình bực bội, không muốn thảo luận với ông ta về chuyện này nữa.

(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)

Lúc hắn ta đứng dậy đi ra ngoài, Thượng thư Bộ Hộ âm thầm thở phào, đưa tay xoa cái trán đã toát mồ hôi lạnh.

Cửa sương phòng bị đẩy ra, tiếng nói cười vui vẻ, tiếng nhạc hỗn loạn cùng các loại tiếng ồn khác đánh úp vào hắn ta trong nháy mắt.

Tần Hạo mím môi, hai tay vô thức nắm chặt, tâm trạng của hắn ta càng thêm khó chịu khi nghe thấy những âm thanh này.

Hắn ta phất tay áo chuẩn bị rời đi.

Dọc theo dãy hành lang dài, đại sảnh truyền đến tiếng đệm nhạc nhỏ. Càng đến gần căn phòng, tiếng nhạc càng rõ, khúc nhạc trong trẻo dễ nghe, khác hẳn với tiếng ồn ào bên ngoài.

Tần Hạo không khỏi dừng bước nhìn về phía cất lên tiếng đàn.

Cách một khung cửa sổ khép hờ, trong phòng có một nữ tử mặc y phục đỏ đang nhảy múa theo tiếng đàn, đôi chân trần của nàng nhảy lên, thân hình mềm mại xinh đẹp, mái tóc đen dài lay động theo từng động tác.

Chiếc mạng che mặt màu đỏ che khuất nửa khuôn mặt nên không thể nhìn ra được dung mạo của nàng. Nhưng có thể lờ mờ thấy được dung nhan như họa, một nụ cười hay chỉ là một cái chau mày đã đủ câu hồn người.

Tần Hạo nhất thời đờ đẫn, sao hắn ta lại không biết Lâm Lang Các còn có nhân vật như vậy.

Sau đó Thượng thư Bộ Hộ vội vàng chạy đến, ông ta nhìn thấy Tần Hạo đang đờ đẫn nhìn về một góc nào đó thì cũng nương theo tầm mắt của hắn ta nhìn qua. Khi nhìn thấy nữ tử mặc y phục đỏ nhảy múa, ông ta sửng sốt một lúc mới cười nói: “Điện hạ thích vị cô nương này sao, để lão thần phái người…”

“Cho ngươi nói chuyện không?”

Tần Hạo lấy lại tinh thần, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta: “Đừng xen vào việc của người khác”.

“Vâng”.

Ban đêm.

Phủ đệ của Đại hoàng tử.

Thị vệ được Tần Hạo phái ra ngoài hỏi thăm tin tức của cô nương mặc y phục đỏ nhảy múa đã trở về bẩm báo: “Đã hỏi mọi người trong Lâm Lang các nhưng không có vị cô nương mặc y phục đỏ như ngài đã nói”.

“Không có?”

Tần Hạo híp mắt, tay trái chống đầu, tay phải chơi đùa với hai viên dạ minh châu trong tay, ánh mắt tối dần. Chẳng lẽ người hắn ta nhìn thấy ở Lâm Lang Các ngày hôm nay là quỷ biến thành?

Hắn ta chậm rãi giương mắt: “Tiếp tục đi tìm, nhất định có người này”.

“Vâng!”

Ngày hôm sau, Tần Hạo lại đi đến Lâm Lang Các, muốn tự mình tìm người.

Căn phòng mà hắn ta nhìn thấy nữ tử mặc y phục đỏ ngày hôm qua trống không. Không có tiếng đàn, không có cô nương, thậm chí ngay cả bàn ghế cũng không có. Nó cũng chỉ là một căn phòng ở một vị trí khuất mà thôi.

Hắn ta mím môi, đôi mắt ánh lên cảm xúc phức tạp. Rõ ràng là không có gì, chẳng lẽ hắn ta đã nhìn lầm rồi sao?

Không đúng, rõ ràng Thượng thư Bộ Hộ cũng nhìn thấy!

Một người đang sống sờ sờ không thể có khả năng bỗng bốc hơi ở trên đời này, trừ phi có người cố ý giấu giếm!

“Người đâu”.

Thị vệ lập tức tiến lên: “Điện hạ có gì sai bảo?”

“Tìm hai người quản sự của Lâm Lang Các đến đây, ta có chuyện muốn hỏi bọn họ”.

“Vâng!”

Lúc này trong Đông Cung.

Mộc Vân Chi mới kết thúc buổi luyện võ sáng sớm. Thanh La nhận kiếm xong thì đến xoa bả vai cho Mộc Vân Chi.

Mộc Liễm Vũ bê một mâm điểm tâm, vừa đi vừa cười đến trước mặt nàng: “Ăn chút không?”

“Không ăn”.

Mộc Vân Chi cử động hai cánh tay, thấp giọng nói: “Chút nữa muội còn phải đi tập múa, nếu lúc này ăn quá no thì lát nữa sẽ không múa được”.

“Hôm nay vẫn muốn đi?”

Mộc Liễm Vũ có chút kinh ngạc: “Không phải đã học xong rồi sao, sao còn muốn đi nữa?”

Mấy ngày nay, ngày nào Mộc Vân Chi cũng đến Lâm Lang các để học múa. Người dạy nàng chính là Nghê Thường cô nương, người đứng đầu bảng ở Lâm Lang Các, vũ kỹ* xuất chúng, tinh thông tất cả các điệu múa.

* Vũ kỹ: Kỹ năng, khả năng múa.

Cũng không biết Mộc Liễm Vũ đã dùng cách gì để khiến Nghê Thường cô nương đích thân chỉ dạy nàng, hơn nữa còn không lấy một xu.

Nghê Thường cô nương có lòng, nàng cũng học nghiêm túc. Mấy ngày nay nàng cũng đã học xong tất cả động tác, tính ra cũng được coi là có thể múa được. Có điều, trăm hay không bằng tay quen. Bây giờ nàng cũng chỉ mới học thuộc các động tác, vẫn chưa thể múa thuần thục những điệu múa do Nghê Thường cô nương dạy, tất nhiên phải tiếp tục luyện.

(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)

Mộc Vân Chi cười: “Muội chỉ mới học xong động tác, còn chưa học xong mấy cái khác nên tất nhiên muốn đi nữa”.

Mộc Liễm Vũ ném một miếng điểm tâm vào trong miệng, thoáng nhíu mày. Điều này hắn không hiểu lắm, học xong động tác thì tự mình luyện ở Đông Cung không phải là được rồi à. Vì sao còn muốn chạy đến Lâm Lang Các, chẳng lẽ ở nơi đó có thể luyện tốt hơn sao?

Hắn lắc đầu, nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.

Mộc Vân Chi muốn đi ra ngoài với Mộc Liễm Vũ, Tần Kiêu cũng không ngăn cản. Hắn còn có chuyện phải làm làm nên cũng yên tâm nếu hai huynh muội họ muốn cùng nhau ra ngoài chơi.

Hai người vừa đi đến cửa sau của Lâm Lang Các, còn chưa đi vào đã bị Nghê Thường cô nương đang vội vàng đi ra ngăn lại.

Mộc Vân Chi khó hiểu: “Nghê Thường cô nương, sao vậy?”

“Đại hoàng tử đang ở bên trong muốn tìm một vị cô nương mặc y phục đỏ nên đã đưa một nhóm quản sự và ma ma đi hỏi chuyện rồi, đến giờ vẫn chưa thả bọn họ ra”.

Mộc Vân Chi sửng sốt, cô nương mặc y phục đỏ…

Mộc Liễm Vũ đưa tay sờ cằm, sau đó nhìn về phía Mộc Vân Chi: “Tiểu muội, hình như hôm qua muội mặc y phục màu đỏ đúng không?”

“…”

Nghê Thường cô nương vội vàng nói tiếp: “Hôm nay không cần phải luyện múa, nhanh chóng trở về đi”.

Mộc Vân Chi gật đầu: “Đa tạ Nghê Thường cô nương đã cho biết”.

Nghê Thường cô nương khẽ gật đầu rồi xoay người đi vào hậu viện, đóng cửa lớn trước mặt bọn họ.

Trên đường trở về, Mộc Liễm Vũ không nhịn được đặt câu hỏi: “Đại hoàng tử không biết có tật xấu gì, tự nhiên đang êm đẹp đi tìm một cô nương mặc y phục đỏ. Tiểu muội, muội nói xem người hắn ta muốn tìm không phải là muội đấy chứ?”

Mộc Vân Chi bất đắc dĩ: “Muội cũng không biết, muội chưa bao giờ gặp Đại hoàng tử”.

Mộc Liễm Vũ suy nghĩ, hẳn là không phải tìm tiểu muội của hắn đâu.

Hôm nay không cần phải luyện múa nên nhàn rỗi không có việc gì làm.

Mộc Vân Chi nghĩ nếu đã ra ngoài rồi thì không bằng đi mua vài thứ rồi hãy trở về. Nghĩ xong nàng đã kéo Mộc Liễm Vũ ra chợ.

Lâu rồi chưa đi dạo phố, Mộc Vân Chi hứng thú dạt dào, cảm thấy hứng thú với món gì lạ là đều mua về. Không bao lâu sau, hai tay của Mộc Liễm Vũ đã ôm rất nhiều hộp lớn bé khác nhau.

Hơn nửa canh giờ sau, Mộc Vân Chi cũng cầm không ít đồ trong tay. Trên người hai người đều không còn chỗ nào trống mới chịu chuẩn bị trở về Đông Cung.

Bọn họ vừa ra khỏi con phố chợ sầm uất đi về phía đỗ xe ngựa, bỗng nhiên có bóng người nhảy ra chặn đường đi của họ.

Mộc Vân Chi sửng sốt, nàng quắc mắt nhìn kỹ thì thấy đó là kẻ mà nàng không muốn gặp nhất.

Mộc Liễm Vũ thấy rõ người tới là ai, lông mày nhăn lại trong nháy mắt: “Văn Hoài Cẩn, sao lại là ngươi. Ngươi muốn gì?”

Văn Hoài Cẩn nhìn thẳng Mộc Vân Chi: “Vân Chi, ta có lời muốn nói riêng với muội”.

Dường như lo lắng Mộc Vân Chi sẽ từ chối thẳng thừng nên hắn ta lại vội vàng nói tiếp: “Mấy ngày trước ta có viết thư cho muội, muội lại không trả lời nên ta mới bất đắc dĩ phải đi tìm muội. Mong muội bỏ qua cho”.

Mộc Vân Chi cười: “Văn công tử, ta đã gả làm thê tử của người khác, ngươi viết thư cho ta rồi lại chặn đường ta như vậy đều không hợp phép tắc đâu. Ngươi là Thị lang Bộ Hộ, không phải nên rõ điều này hay sao?”

“Văn công tử?”

Văn Hoài Cẩn nhíu chặt hai hàng lông mày, cảm xúc phức tạp: “Vân Chi, trước đây muội đều gọi ta là Hoài Cẩn ca ca, muội không nhớ sao?”

“Văn công tử, mong ngươi tự trọng”.

“Vân Chi, ta…”

Văn Hoài Cẩn đang muốn tiến lên, Mộc Liễm Vũ lập tức chặn trước người Mộc Vân Chi: “Văn Hoài Cẩn, hiện tại tiểu muội nhà ta đã là Thái tử phi, ai cho ngươi cái quyền gọi thẳng tên của muội ấy?”

Văn Hoài Cẩn vẫn nhìn Mộc Vân Chi như cũ, cảm xúc trong mắt muốn trào ra ngoài, giống như đang muốn bật khóc đến nơi.

Hắn ta nói: “Ta chỉ muốn nói vài câu với Vân Chi muội muội của ta mà thôi, chẳng lẽ điều này cũng không được sao?”

“…”

“Vân Chi muội muội, chẳng lẽ muội đã quên trước kia muội yêu ta nhiều như thế nào sao?”

“…”

Mộc Vân Chi nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh đi vài phần: “Đủ rồi! Trước kia có như thế nào cũng không liên quan đến bây giờ!”

Văn Hoài Cẩn mím môi, nhìn thẳng Mộc Vân Chi.

Mộc Liễm Vũ lập tức nổi giận, ngay lúc hắn muốn nổi điên thì phía sau bọn họ vang lên tiếng bước chân.

Cùng với đó là giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Tần Kiêu: “Ca ca muội muội, gọi thật là thân thiết”.

Bất chợt Mộc Vân Chi mở to hai mắt, không thể tin được quay đầu lại.

Người đang đi tới xác thật là Tần Kiêu.

Mộc Vân Chi hai mắt kinh ngạc, sao hắn lại ở đây? Không phải hắn đang xử lý công việc ở Đông Cung sao?

Tần Kiêu cười lạnh một tiếng, đứng yên: “Sao không tiếp tục nói?”

Giọng nói của hắn lạnh lẽo, mặc dù thời tiết vẫn đang là mùa hè nhưng lại giống như đang đặt mình ở trong hầm băng.

Mộc Vân Chi mím môi, đột nhiên nhìn về phía Văn Hoài Cẩn. Đáng giận, chắc chắn hắn ta cố ý nói ra những lời ban nãy!

Hắn ta đã sớm biết Tần Kiêu sẽ đến!

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ có hôn môi nên đừng lo nhé~~

~Chương tiếp theo~

Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy

[TTP] Chương 31: Đúng là chàng ghen rồi

Editor: Jenny Thảo

Beta: Bèo

“Ngươi có nghe nói chưa, Thái tử điện hạ đưa Thái tử phi đến Doanh trại cấm quân. Thái tử phi chủ động muốn tỉ thí với Hạ thống lĩnh một trận đấy!”

“Thật hay giả? Thái tử phi?!”

“Đúng vậy, Thái tử phi là con gái của Mộc tướng quân, nghe nói thân thủ rất giỏi! Chúng ta nhanh đi qua xem đi, chậm trễ sẽ không còn nhìn thấy đâu!”

“Nhanh nhanh nhanh!”

“…”

Tin tức Mộc Vân Chi muốn tỉ thí với Hạ Phi vừa mới truyền ra, trong vòng nửa khắc, võ trường của Doanh trại cấm quân đã kín người.

Tiếng bàn tán xung quanh rất sôi nổi, người trong Doanh trại cấm quân đều đang thảo luận xem rốt cuộc ai thắng ai thua trong trận tỉ thí này.

Đa số bình chọn tất nhiên là đều nghiêng về Hạ Phi, nhưng cũng có không ít người cảm thấy Mộc Vân Chi sẽ thắng. Tốt xấu gì nàng cũng xuất thân từ phủ tướng quân, được chân truyền từ Mộc tướng quân Mộc Thừa Châu. Cho dù nàng không thắng thì cũng sẽ không thua đến mức khó coi.

Mộc Vân Chi đã chuẩn bị tốt, khuôn mặt mang theo ý cười đứng ở trước mặt Hạ Phi.

Nàng chắp tay: “Hạ thống lĩnh, mong được chỉ giáo”.

Hạ Phi cũng chắp tay: “Thái tử phi, xin đắc tội”.

Sau khi hai người khách sáo với nhau xong, Mộc Vân Chi bắt được thời cơ ra tay trước, Hạ Phi lập tức chặn lại. Vì không muốn ai bị thương nên hai bên đều không sử dụng vũ khí trận tỉ thí này, chỉ đánh bằng tay không.

Ở phương diện thể lực, Mộc Vân Chi có chút bất lợi vì nàng là nữ tử, nhưng nàng cũng có chút hơn Hạ Phi ở chỗ thân thể linh hoạt nhanh nhạy. Mỗi lần Hạ Phi cảm thấy có thể đánh trúng nàng, kết quả nàng uyển chuyển nhẹ nhàng tránh đi, đến góc áo còn chưa đụng vào được.

Hạ Phi lập tức cũng hiểu được, tuy trông Mộc Vân Chi tuổi tác không lớn nhưng bản lĩnh lại không nhỏ. Thân thủ kia hiển nhiên là sự kết hợp của hai vợ chồng Mộc Thừa Châu và Dư Tuệ Thù. Chiêu thức nào cũng rất bài bản, tuyệt đối không phải hạng người bình thường mà hắn ta có thể giải quyết một cách nhanh chóng được.

Mọi người dưới đài xem đến mức ngây ngẩn, nhất thời đều quên mất trầm trồ cảm thán.

Tần Kiêu đứng một bên khán đài quan sát, lúc trước hắn còn có chút lo lắng Mộc Vân Chi sẽ bị thương, nhưng rốt cuộc Hạ Phi cũng là một trong những thống lĩnh của Doanh trại cấm quân, không phải là một người luyện võ tùy tiện. Hiện tại xem ra ngược lại phải lo lắng cho Hạ Phi mới phải.

Nếu như hắn ta không cẩn thận chú ý thì sẽ thua trước đòn của Mộc Vân Chi, việc này bị truyền ra ngoài, hắn ta nhất định sẽ bị người đời chê cười.

Trong mắt Tần Kiêu hiện lên ý cười, không hổ là Thái tử phi của hắn, quả nhiên lợi hại!

Mạc Khai đứng ở bên người hắn, ánh mắt nhìn xuống phía đài dời lên nhìn về phía Tần Kiêu. Tia sung sướng và lẫn bất ngờ trong mắt Tần Kiêu đều bị Mạc Khai nhìn thấy.

Mạc Khai khẽ nhướng mày, nhìn biểu tình của Thái tử điện hạ, khẳng định lúc này hắn đang khen Thái tử phi ở trong lòng!

Chậc chậc!

Trên đài, Mộc Vân Chi và Hạ Phi đang tiếp tục so chiêu với nhau.

Đánh được hơn ba mươi chiêu, Hạ Phi liên tục tiến công, thể lực của Mộc Vân Chi có hạn nên chỉ có thể lấy công bù thủ, dựa vào thân thủ linh hoạt tránh đi công kích của Hạ Phi.

Hạ Phi cũng chú ý đến sự biến hóa của Mộc Vân Chi, lui về phía sau liếc mắt nhìn Tần Kiêu vẫn luôn nhìn về phía khán đài. Hắn ta nghĩ hiện tại là lúc nên thu chiêu.

So tài luyện võ, điểm trúng thì dừng. Thái tử phi dù sao cũng là Thái tử phi, huống chi Thái tử điện hạ còn đang nhìn về phía bên này.

Hạ Phi thu chiêu lùi về phía sau ba bước.

Mộc Vân Chi thấy thế có chút ngoài ý muốn, cũng lập tức thu lại chiêu không tiếp tục tấn công nữa.

Hạ Phi chắp tay cười nói: “Võ nghệ của Thái tử phi bất phàm, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Không hổ là con gái của Mộc tướng quân, hôm nay so tài, thần đã được mở mang tầm mắt”.

Mộc Vân Chi cười một tiếng, chắp tay: “Hạ thống lĩnh khách sáo rồi, là ta thua”.

“Thái tử phi không nên khiêm tốn, thần ỷ vào tuổi cao, luyện được hơn mười năm. Nếu như người lớn hơn thêm một chút thì nói không chừng thần cũng không phải là đối thủ của người”.

Mộc Vân Chi bật cười.

Lời nói này không khỏi có chút khách sáo. Chắc chắn là hắn ta nể mặt của Thái tử điện hạ nên mới nói như vậy. Nếu như nói lời thật lòng thì Mộc Vân Chi cảm thấy bản thân mình chắc chắn đánh không lại hắn ta.

Nàng âm thầm nắm chặt nắm tay, nghĩ rằng bản thân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Dù sao nàng đã chểnh mảng hai năm, công lực mất đi quá nhiều.

Cuộc so tài của hai người cứ như vậy kết thúc. Dưới đài vang lên tiếng hoan hô, những tiếng trầm trồ cảm thán cũng vang lên theo.

Mộc Vân Chi trở lại bên người Tần Kiêu: “Điện hạ, trận so tài này ta thua rồi”.

Tần Kiêu vươn tay vỗ nhẹ vào đầu của Mộc Vân Chi: “Nàng đã rất lợi hại rồi, theo như lời của Hạ thống lĩnh nói, nếu như nàng luyện thêm mấy năm e là hắn ta chưa chắc sẽ là đối thủ của nàng”.

“Điện hạ đang an ủi ta sao?”

“Ta đang nói lời thật lòng”.

Mộc Vân Chi cười ra tiếng, vươn tay khoác lên cánh tay hắn.

Tần Kiêu khẽ cúi đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.

Hạ Phi đi từ trên đài về phía bên này, ý cười đầy mặt.

Tần Kiêu nói: “So tài với Thái tử phi một lúc, Hạ thống lĩnh vất vả rồi”.

“Sao điện hạ lại nói như vậy, có thể lĩnh giáo võ công của Mộc gia là niềm vinh hạnh của thần”.

Hạ Phi cười nói: “Ở độ tuổi này mà Thái tử phi mới đã có võ công như vậy, thiết nghĩ mấy vị thiếu gia còn lại của Mộc gia chắc cũng có thân thủ bất phàm, hết sức lợi hại”.

“Hạ thống lĩnh quá khen”.

Lần so tài này đã hoàn thành tâm nguyện muốn tỉ thí với một người trong Doanh trại cấm quân của Mộc Vân Chi, cũng khiến cho thanh danh của Mộc Vân Chi nâng lên một bậc.

Người so tài với Hạ thống lĩnh của Doanh trại cấm quân sao có thể là người bình thường. Sau khi việc này được truyền ra ngoài, chắc chắn Đông Cung có thể yên tĩnh một thời gian dài.

(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)

Trên đường trở về, tâm tình của Mộc Vân Chi đặc biệt tốt, nụ cười vẫn luôn nở trên môi.

Trước khi gả vào Đông Cung, phần lớn thời gian của nàng đều ở trong phủ. Nàng chỉ từng nghe cha mẹ nói về những nhân vật giỏi giang trong kinh thành chứ chưa hề tận mắt chứng kiến. Hôm nay nhờ phúc của Thái tử điện hạ nàng mới có thể so tài một trận với Hạ thống lĩnh. Tuy thua nhưng nàng vẫn cảm thấy rất vui.

Sau này nàng phải cố gắng luyện võ, không thể để Mộc gia mất mặt được.

Tần Kiêu thấy nàng cứ cười đành không nhịn được lên tiếng: “Tỉ thí một trận với Hạ thống lĩnh đã khiến nàng vui đến thế sao?”

“Tất nhiên rồi, nhị ca lẫn tam ca của ta còn chưa có cơ hội so tài với Hạ thống lĩnh đâu”.

Tần Kiêu khẽ nhíu mày, giọng nói càng thêm trầm thấp: “Vậy sao?”

Xe ngựa lắc lư.

Mộc Vân Chi nghe được giọng điệu của hắn thay đổi, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt có ý cười nhẹ: “Điện hạ, chàng không phải đang ghen chứ? Chỉ là so tài với Hạ thống lĩnh mà thôi, chỉ là đơn thuần trao đổi võ thuật”.

Tần Kiêu mím môi.

Nếu như Hạ Phi chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, hắn tất nhiên sẽ có chút bất mãn. Nhưng Hạ Phi đã hơn bốn mươi tuổi, trong nhà đã có vợ con, sao hắn có thể ghen với hắn ta được? Có điều khi nhìn thấy Mộc Vân Chi vui vẻ như thế, hắn có chút bất ngờ mà thôi.

Hắn vốn định cho nàng đánh một trận để đổi chút thanh danh, nhưng nàng lại vui vẻ như vậy, chuyện này không nằm trong dự kiến của hắn.

Mộc Vân Chi cười khoác tay hắn: “Điện hạ, có một nam tử tuấn tú như chàng ở bên cạnh rồi thì ta sẽ không nhìn những nam nhân khác. Cho nên chàng không cần phải ghen tuông bậy bạ”.

Tần Kiêu sửng sốt, vành tai không khỏi đỏ lên, hắn vội vàng ho khan hai tiếng: “Đừng nói bậy, ta không có ghen”.

“Dạ dạ dạ, điện hạ không có ghen, điện hạ chỉ là suy nghĩ lung tung mà thôi”.

“…”

Xe ngựa dừng lại trước cửa Đông Cung.

Mộc Vân Chi được Tần Kiêu đỡ xuống xe ngựa, Thanh La sớm chờ ở trước cửa vội vàng chạy tới.

Thấy vẻ mặt nôn nóng của nàng ta, Mộc Vân Chi thấy khó hiểu: “Làm sao vậy, có người đến Đông Cung sao?”

Thanh La cẩn thận nhìn Tần Kiêu, không biết có nên nói trước mặt Thái tử hay không.

Tần Kiêu híp mắt.

Mộc Vân Chi cười: “Thái tử điện hạ không phải là người ngoài, có gì cứ nói thẳng, không cần phải che giấu”.

Thanh La thở dài: “Thái tử phi, là Văn Hoài Cẩn”.

Nàng ta lấy ra một phong thư từ trong tay áo: “Gần nửa canh giờ trước, hắn ta chạy tới Đông Cung và nói nhất định phải đưa phong thư này cho người”.

Tần Kiêu ngay lập tức nhíu mày, lại là cái tên Văn Hoài Cẩn. Đúng là oan hồn không tan, xem ra lần trước hắn ta bị đánh vẫn còn nhẹ nên mới mới không nhớ được lâu!

Mộc Vân Chi nhận lấy phong thư từ tay Thanh La, khẽ nhíu mày, lúc này truyền tin cho nàng… Có ý đồ gì đây?

Nàng mở phong thư ra lại nhíu mày, sau đó ánh mắt hiện lên tia ghét bỏ, thậm chí muốn trợn tròn mắt.

Nói đây là một bức thư nhưng bên trong toàn là những lời vô nghĩa, phải nói đây không phải là một bức thư mà chỉ là dùng giấy để viết thư viết lại rồi trang trí lại cho giống một bức thư mà thôi.

Nàng đọc xong rồi đưa bức thư đến trước mặt Tần Kiêu: “Điện hạ có muốn xem không?”

Tần Kiêu sửng sốt, sau đó nghiêng đầu nhìn về nơi khác: “Không xem”.

“Được rồi”.

Mộc Vân Chi đưa phong thư cho Thanh La: “Mang đi đốt, toàn là những thứ nhảm nhí. Còn nữa sau này không được giúp hắn ta truyền tin hoặc là những thứ khác”.

Thanh La liên tục gật đầu: “Dạ biết, Thái tử phi yên tâm sau này sẽ không có nữa”.

Mộc Vân Chi gật đầu, xoay người nhìn Tần Kiêu. Nàng thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn có chút không được tự nhiên. Ngẩn người một lúc nàng mới nhận ra mặc dù Tần Kiêu chưa nói gì nhưng trong lòng hắn ít nhiều cũng sẽ để ý đến chuyện Văn Hoài Cẩn chạy đến Đông Cung gửi thư cho nàng.

Nàng vươn tay nắm tay Tần Kiêu: “Điện hạ, nếu chàng cảm thấy không yên tâm, phong thư kia chưa bị đốt đi, chàng có thể xem”.

Tần Kiêu nhấp môi dưới, vẫn kiên trì như cũ: “Không xem”.

Nói xong, không đợi Mộc Vân Chi nói tiếp, hắn lập tức đi thẳng về phía Đông Cung.

Hắn không buông tay Mộc Vân Chi ra nên cũng dắt nàng đi vào bên trong. Mộc Vân Chi cũng không giãy giụa, phối hợp đi theo.

Trong phòng ngủ, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Sau khi trở về, Tần Kiêu cũng không nói chuyện chỉ cầm cuốn sách ngồi đọc ở trước bàn. Mộc Vân Chi bưng một đĩa điểm tâm vào ngồi ở bên cạnh hắn, vừa ăn vừa nhìn hắn rất chăm chú.

Nàng cảm thấy hành động của hắn có gì đó không đúng lắm.

Tần Kiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Mộc Vân Chi. Hắn sửng sốt, ngay lập tức thu ánh mắt lại.

“Tại sao nàng cứ nhìn ta vậy?”

Mộc Vân Chi đưa tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Tại vì điện hạ rất đẹp trai mà. Trong căn phòng này còn có người nào đẹp trai hơn chàng hay sao? Không nhìn chàng thì nhìn cái gì?”

“… Nàng đang quấy rầy ta đọc sách”.

“Ta rất im lặng mà”.

Mộc Vân Chi làm hành động khóa miệng: “Điện hạ cứ làm như ta không tồn tại là được rồi”.

“…”

Tần Kiêu mím môi, hắn cũng muốn làm như bên người không có ai nhưng người bên hắn rõ ràng là Mộc Vân Chi, hắn căn bản không thể làm như nàng không tồn tại được, đặc biệt là dưới tình huống nàng vừa cười vừa nhìn hắn chằm chằm.

(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)

Đừng nói là quyển sách vẫn đang ở trên tay, hắn cũng sắp không nhìn thấy được những đồ vật xung quanh nữa rồi.

Hắn buông quyển sách xuống mà thở dài, đúng lúc hắn muốn lên tiếng thì bị Mộc Vân Chi giành trước: “Điện hạ, thật ra chàng đang ghen đúng không?”

“…”

Tần Kiêu cảm thấy thấy hoảng hốt, nhịp tim nhảy loạn: “Ta không có”.

“Chàng có mà”.

Mộc Vân Chi dựa lại gần nhìn hắn chằm chằm: “Điện hạ, chàng phải tin tưởng chính mình, chẳng lẽ chàng cảm thấy có chàng rồi ta còn có thể thích một nam nhân khác sao?”

Tần Kiêu sửng sốt, đôi tay không tự chủ được nắm chặt lại.

Thấy hắn không nói lời nào, Mộc Vân Chi có chút bất đắc dĩ, đưa tay áp lên hai má của hắn, ép hắn nhìn mình.

Đôi mắt Tần Kiêu chớp chớp, ánh mắt có tia hoảng loạn, không ngờ Mộc Vân Chi sẽ có hành động như vậy.

“Điện hạ, tin ta, ta sẽ không thích nam nhân khác, ta có chàng là đủ rồi”.

Tần Kiêu nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh ngập nước của nàng, hắn có thể thấy được khuôn mặt của mình phản chiếu rõ ràng trong đó.

Ánh mắt của nàng vừa chân thành vừa tha thiết, không nhìn ra được chỗ nào dối trá hay giả bộ.

Hắn chớp mắt, gật đầu: “Ừ”.

Mộc Vân Chi nở nụ cười.

Tần Kiêu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt hơi nhấp nháy.

Mộc Vân Chi, ta cũng vậy. Ta có nàng là đủ rồi.