Uncategorized

[TTP] 🌺Chương 19: Thú vị thật!

Editor: Bèo

Không ngoài dự tính, những chuyện mà Nguyên Cẩm Huệ nói đều liên quan đến nước Lễ. Hắn ta nói trước nói sau, tràng giang đại hải, mục đích cuối cùng vẫn là hy vọng nhận được sự giúp đỡ của Tần Kiêu.

Nguyên Cẩm Huệ là Ngũ hoàng tử nước Lễ, mẹ ruột chỉ là một phi tần bình thường không được sủng ái trong hậu cung. Bản thân hắn ta cũng không được Hoàng đế nước Lễ yêu thương coi trọng. Giờ đây hoàng tử được sủng ái nhất nước Lễ là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử. Nguyên nhân nước Lễ nội chiến cũng chỉ là vì hai kẻ đó ngấm ngầm tranh đoạt với nhau.

Nguyên Cẩm Huệ muốn nhắm đúng cơ hội nước Lễ nội chiến để nổi dậy. Mà nếu đã muốn nổi dậy e là dũng cảm thôi chưa đủ, hắn ta phải có tiền và thế lực.

Nguyên Cẩm Huệ không thiếu tiền. Hắn ta nhất định có những móc nối và thế lực ở nước Lễ, thế nhưng vậy vẫn chưa đủ. Vì thế hắn ta muốn tìm đến nước Chiêu đã có mối giao hảo mấy năm để xin giúp đỡ.

Thái tử nước Chiêu Tần Kiêu nắm trọng quyền trong tay, thế lực trải khắp cả nước Chiêu, dưới một người trên vạn người chính là người tốt nhất có thể giúp hắn ta.

Nghe xong, Tần Kiêu nhíu mày. Cảm xúc trong đáy mắt càng thâm sâu. Xem ra đây mới là mục đích chủ yếu khiến Nguyên Cẩm Huệ đi cùng đoàn sứ thần nước Lễ đến kinh thành nước Chiêu.

Nhưng…

Ở nước Lễ, Nguyên Cẩm Huệ cũng không có chỗ dựa vững chắc, mẹ ruột không được sủng ái, hắn ta lại không được Hoàng đế coi trọng. Tần Kiêu không biết với tình cảnh đó thì vì sao hắn phải giúp Nguyên Cẩm Huệ?

Chẳng lẽ phải lấy cả bản thân mình ra cược một ván hay sao?

Tần Kiêu híp mắt, hắn cũng không nhàn rỗi mà lo chuyện không đâu như vậy.

Hắn hờ hững lên tiếng: “Ta đã hiểu ý của Ngũ hoàng tử, nhưng thứ lỗi cho ta không thể giúp ngài chuyện này”.

Nguyên Cẩm Huệ chợt sững sờ, vội vàng nói: “Thái tử điện hạ không cần trả lời ta gấp như vậy. Đoàn sứ thần của nước Lễ còn ở lại kinh thành bảy ngày nữa mới rời đi. Hay là điện hạ cứ xem món quà mà ta chuẩn bị cho điện hạ trước, sau khi ngài suy xét cẩn thận rồi mới quyết định”.

“Quà gì?”

“Muộn chút nữa món quà mà ta chuẩn bị cho Thái tử điện hạ sẽ được gửi đến Đông cung. Đến lúc đó điện hạ sẽ biết nó là thứ gì”.

Tần Kiêu híp mắt lại, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm như đọng lại chút gì đó.

Nguyên Cẩm Huệ ra vẻ thần bí, đến khi ra về mà hắn ta vẫn không hé răng nửa lời tiết lộ “món quà” tặng cho Tần Kiêu là thứ gì.

Tần Kiêu cẩn thận suy xét nhưng vẫn không thể đoán được Nguyên Cẩm Huệ sẽ tặng cho mình thứ gì.

Hắn quay đầu nhìn Mộc Vân Chi, thấy sắc mặt của nàng có vẻ trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn thoáng bất ngờ, nàng thật sự rất nghiêm túc nghe câu chuyện của Nguyên Cẩm Huệ.

Chỉ có điều, nàng được sinh ra trong Mộc phủ, trước nay không rành thế sự, đối với chuyện quyền mưu như vậy đáng ra nàng không hiểu rõ mới phải.

Nàng đang suy nghĩ chuyện gì?

Mộc Vân Chi từ từ bừng tỉnh, thấy Tần Kiêu đang nhìn nàng chăm chú, nàng vội vàng cười trừ cho qua.

Tần Kiêu hỏi: “Vừa rồi vẻ mặt của Thái tử phi rất nghiêm túc, đang nghĩ gì vậy?”

Mộc Vân Chi sửng sốt, bấu chặt y phục theo bản năng.

Nàng nhớ rõ chuyện ở đời trước, năm thứ hai nàng gả vào Đông cung thì nước Lễ bùng phát chiến loạn. Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử tranh quyền đoạt thế nên liên tục xúi giục Hoàng đế nước Lễ khai chiến với nước Chiêu.

Hai nước giao tranh, dĩ nhiên Mộc phủ của bọn họ phải lãnh binh đến trấn thủ biên quan.

Mấy tháng giao chiến giằng co, cuối cùng nước Chiêu thắng trận nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn.

Vô số tướng sĩ hy sinh trên chiến trường. Long Thủ quân của Mộc phủ tổn thất rất nghiêm trọng. Đội quân tiên phong gần như hy sinh toàn bộ. Tuy nhị ca và tam ca của nàng có thể về kinh thành nhưng cả hai đều bị trọng thương, suýt chút nữa thì mất mạng. Mộc Thừa Châu còn nghiêm trọng hơn, vết thương đã ăn mòn vào xương cốt, vĩnh viễn không thể lên chiến trường chỉ huy giết địch được nữa.

Nếu giờ đây bọn họ mặc kệ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nước Lễ chém giết lẫn nhau, sợ là thảm kịch đời trước vẫn sẽ lặp lại một lần nữa. Đến lúc đó cả nước Chiêu và cả Mộc phủ của nàng vẫn sẽ phải hứng chịu cái giá thê thảm, nghiêm trọng như đời trước.

Nhưng nếu như Ngũ hoàng tử nước Lễ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của Tần Kiêu mà đạt được ngôi vị Thái tử thì biên quan sẽ không có chiến tranh. Nước Chiêu vẫn vững vàng an toàn như cũ, mọi người trong Mộc phủ vẫn sẽ bình yên vô sự.

Mộc Vân Chi mím môi, bàn tay căng thẳng nắm chặt góc áo.

Chuyện này nàng là người hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng phải nói với Thái tử điện hạ thế nào đây?

Đây là chuyện liên quan giữa hai nước, thêm nữa nàng cũng không có chứng cứ, hắn sẽ nghe lời của một nữ tử như nàng sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Kiêu, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh tựa như đang đợi nàng trả lời.

Nàng do dự một lúc mới hỏi: “Vì sao điện hạ không chọn giúp Ngũ hoàng tử nước Lễ?”

Tần Kiêu ngẩn người, hơi nhíu mày: “Sao Thái tử phi lại hỏi vậy? Hay là nàng thấy Ngũ hoàng tử không được yêu thương ở nước Lễ, không có mẫu tộc hậu thuẫn có thể lên được ngôi Thái tử?”

Lời nói của hắn mang theo mấy phần ý cười. Mộc Vân Chi không đoán được hắn đang giễu cợt hay đang nói đùa.

Nàng có thể hiểu được sự xem thường của Tần Kiêu lúc này, bởi nói cho cùng thì hiện giờ đúng là Ngũ hoàng tử nước Lễ không có bản lĩnh để đấu với Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.

Nàng ngập ngừng một lát lại nói: “Nếu như ta kiến nghị Thái tử điện hạ trợ giúp Ngũ hoàng tử nước Lễ thì điện hạ có suy xét chuyện này không?”

Chút ý cười trong mắt Tần Kiêu lập tức biến mất ngay sau lời nói của Mộc Vân Chi. Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Nói là vậy nhưng thực sự hắn không ngờ được chính miệng Mộc Vân Chi sẽ nói ra chuyện này.

Theo lý mà nói đây là chuyện mà nàng không nên can dự vào.

Mộc Vân Chi thấy phản ứng của Tần Kiêu, nàng cũng biết vừa rồi mình đã nói ra những lời không nên nói. Nàng vội vàng đứng dậy lui về phía sau một chút, cẩn thận hành lễ: “Là ta đã đi quá giới hạn, một nữ tử như ta không nên can dự vào chuyện này. Mong Thái tử điện hạ thứ lỗi”.

Tần Kiêu nhíu mày rồi cùng đứng dậy theo nàng, đưa tay đỡ nàng dậy.

“Ta có nói muốn trách nàng sao?”

Mộc Vân Chi ngẩn người, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn lần nữa, thấy rõ vẻ mặt hắn hình như có chút bất lực. Nàng không rõ đó là gì ý.

Tần Kiêu đi về phía nội viện, Mộc Vân Chi ngập ngừng một lúc cũng cất bước đi theo.

Đi bên cạnh hắn, Mộc Vân Chi không hỏi đánh giá hắn một phen, hình như hắn không hề nổi giận với lời nói của nàng.

Tần Kiêu nhận thấy ánh mắt của nàng, chậm rãi lên tiếng: “Nếu nàng có suy nghĩ gì về chuyện của Ngũ hoàng tử nước Lễ thì cứ nói thẳng, không cần trưng bộ dạng muốn nói rồi lại thôi như vậy”.

Lo lắng Mộc Vân Chi vẫn còn kiêng kỵ, Tần Kiêu lại nói thêm: “Coi như hai chúng ta đang tán gẫu thôi, nói xong cứ cho qua là được”.

Bọn họ cất bước trên con đường rải đá cuội đến hoa viên của Đông cung. Mộc Vân Chi dừng bước, đưa mắt nhìn bóng lưng Tần Kiêu đã đi trước mình một khoảng.

Phát hiện thấy Mộc Vân Chi dừng lại, Tần Kiêu cũng dừng bước, quay người nhìn về phía nàng.

Mộc Vân Chi hỏi: “Vì sao Thái tử điện hạ lại tin tưởng ta như vậy?”

Tần Kiêu chậm rãi đáp: “Ta đã nói rồi, nếu Thái tử phi không thẹn với lòng thì dĩ nhiên ta sẽ không nghi ngờ mà tín nhiệm nàng. Ta không muốn có chuyện gì trở thành vật ngăn cách giữa hai ta. Bất kể nàng suy nghĩ thế nào với bất kể chuyện gì, cứ nói cho ta biết”.

Tần Kiêu lại nói: “Ta cũng từng nói, ở Đông cung, nàng được tự do. Hành động cũng thế, nói chuyện cũng vậy. Thái tử phi còn có vấn đề gì không?”

Mộc Vân Chi tròn mắt kinh ngạc. Nàng thật sự không ngờ Tần Kiêu sẽ dung túng nàng như vậy. Mức độ này thậm chí còn chẳng thua gì khi nàng còn ở Mộc phủ.

Trước khi gả vào Đông cung, nàng đã đánh cược Tần Kiêu sẽ thích nàng. Nhưng hiện giờ, hình như nàng cảm thấy bản thân không cần đánh cược nữa.

Mộc Vân Chi do dự một lúc, cẩn thận dò hỏi: “Là bởi vì ta là con gái của Mộc phủ, chàng mới…”

“Bởi vì nàng là Thái tử phi của ta”.

Tần Kiêu chặn đứng lời nói của nàng.

Đáy mắt của Mộc Vân Chi đong đầy kinh ngạc, một dòng cảm xúc không dễ gọi tên lặng lẽ dâng trào.

Tần Kiêu tiếp tục tiến lên phía trước rồi dừng lại dưới một cây hòe trong sân. Người hầu dọn ghế đến rồi vội vã rời đi.

Đình viện rộng lớn như vậy mà trong chốc lát chỉ còn lại hai người họ.

Đình viện rộng lớn, cây hòe cành lá tốt tươi, dưới bóng râm mát mẻ, những tán lá lay động xôn xao mỗi khi có một ngọn gió thổi qua.

Tần Kiêu ngồi xuống trước rồi đưa tay chỉ vào vị trí bên cạnh hắn: “Ngồi đi”.

Mộc Vân Chi đi đến, từ từ ngồi xuống.

Nàng lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Suy nghĩ của ta về chuyện của Ngũ hoàng tử nước Lễ có chút không giống với điện hạ. Nếu điện hạ bằng lòng nghe thì Vân Chi dĩ nhiên sẽ nói thật với chàng”.

Tần Kiêu nhướng mày, ý bảo nàng tiếp tục nói.

“Nước Lễ nội chiến không phải chuyện một sớm một chiều. Hiện giờ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử tranh quyền đoạt thế, triều đình hỗn loạn. Nếu một ngày kia bọn họ vì tranh công lao mà xúi giục Hoàng đế khai chiến với nước Chiêu chúng ta, mượn đó làm lợi thế để bước lên ngôi vị Đông cung thì biên quan ắt sẽ có chiến tranh. Đến lúc đó, người chịu nạn sẽ là tướng sĩ của nước Chiêu”.

Tần Kiêu sững sờ, cảm xúc không thể tin được nhanh chóng hiện lên trong đáy mắt.

Chuyện này vẫn chưa xảy ra, thậm chí còn chưa có bất kỳ dấu hiệu nào vậy mà nàng đã có thể nghĩ đến, đúng là khiến cho người khác bất ngờ.

Mộc Vân Chi lại nói: “Thực ta Ngũ hoàng tử nước Lễ chủ động đến nhờ điện hạ lại là một chuyện tốt. Điện hạ cứ phái người đi điều tra hắn ta thật kỹ. Nếu nhân phẩm của hắn ta không đến nỗi nào thì cứ âm thầm bồi dưỡng thế lực nhất định theo lời hắn ta nói. Điện hạ giúp hắn bước lên ngôi vị Thái tử của nước Lễ. Có phần ân tình này rồi, sau này nước Lễ và nước Chiêu vẫn sẽ giao hảo bình yên như hiện giờ”.

Tần Kiêu dựa hờ hững trên ghế, một tay nâng đầu, ngón tay phải gõ nhẹ lộc cộc lên tay vịn ghế ngồi. Ánh mắt trầm tư sâu thẳm như đang suy xét chuyện gì.

Nói xong, Mộc Vân Chi ghé mắt nhìn sắc mặt của hắn, phát hiện vẻ mặt của hắn cũng không khó chịu như nàng tưởng tượng. Lúc này nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tần Kiêu nhìn nàng: “Ý của Thái tử phi là bảo ta tính trước một bước, đánh cược một trận phải không?”

“Cứ coi như vậy đi”.

Mộc Vân Chi nhoẻn miệng cười: “Điện hạ thấy thế nào?”

Tần Kiêu nhìn về phía nàng, chợt bật cười một tiếng. Tay phải nâng lên rồi lại đặt xuống vỗ lên tay vịn của ghế ngồi.

“Nếu Thái tử phi đã nói vậy thì ta cứ đợi xem chút nữa Nguyên Cẩm Huệ mang tới món quà gì, xem món quà đó có xứng với sự giúp đỡ của ta hay không”.

“Đa tạ điện hạ”.

Mộc Vân Chi mừng rỡ trong lòng, Thái tử điện hạ bằng lòng nơi lỏng một chút đã là kết quả tốt nhất rồi.

Nàng cũng phải bắt được cơ hội để đổi kết cục của chuyện này.

Hiện giờ cứ chờ xem món quà mà Ngũ hoàng tử nước Lễ tặng Tần Kiêu có thật sự sẽ khiến Tần Kiêu thích thú như lời hắn ta nói hay không mà thôi.

Giờ Dậu, mặt trời ngả về hướng Tây, người bên phía Nguyên Cẩm Huệ lại tới Đông cung.

Đồ vật được đưa đến là một chiếc hộp gấm màu đen, bên ngoài có những sợi tơ vàng quấn quanh, dùng một loại thắt nút đặc biệt như là phòng trừ người khác cố ý nhìn lén.

Trong thư phòng, Tần Kiêu lấy kéo cắt những sợi tơ vàng để mở hộp gấm. Nằm gọn bên trong có hai cuốn sổ sách và một xấp thư từ.

Hắn cầm cuốn sổ sách lên lật vài trang, ý cười lập tức xẹt qua đáy mắt.

Hắn đặt cuốn sổ xuống, cầm đại một bức thư trong hộp lên đọc. Sau khi đọc được nội dung trong thư, hắn có chút bất ngờ. Đúng là Nguyên Cẩm Huệ không hề mạnh miệng, ‘món quà’ này quả thật khiến hắn cực kỳ thích thú.

Hắn không nhịn được mà cười một tiếng, đặt lại thư từ vào trong hộp gấm.

Khóe miệng hắn hơi cong lên, mấy chữ chậm rãi thốt ra từ cổ họng còn mang theo ý rất vui vẻ: “Thú vị thật”.

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bình luận về bài viết này