Em có thể nuôi anh không?

[ECTNAK] 🌻Chương 9: Muốn ngủ cùng nhau

Editor + Beta: Thiên Sứ

Dụ Dao trước kia khi chạm vào cậu, đều qua loa, đây là lần đầu tiên chân chính chạm đến.

Nặc Nặc được cô vuốt ve hai cái liền nghiện, đối với loại cảm giác tiếp xúc thân mật, gây ra cảm giác mê muội này, cậu trái một cái phải một cái  mắt nhịn không được nheo lại, hưởng thụ mà nghiêng mặt, đem cả gương mặt đặt ở trên tay cô, rất cẩn thận mà dựa gần.

Được… được Dao Dao thân cận.

Lòng bàn cô tay rất mềm, vốn dĩ còn lạnh lẽo, nhưng mà do bị ma sát nên nhanh chóng nóng lên.

Nhiệt độ truyền đến tay Dụ Dao, lông mi cô giật giật, hô hấp mất đi vững vàng.

Toàn bộ cánh tay và bả vai của cô hiện tại, giống như đột nhiên rớt xuống một quả bom nổ đến mức không còn tri giác, nếu thỉnh thoảng mới thế này còn đỡ, cô còn có thể khống chế bản thân.

Hết lần này đến lần khác cậu cọ cọ mặt, tất cả những giác quan cậu cọ qua theo đó liền sống lại, đường cong hàm dưới của cậu, xúc cảm, cùng với hơi thở vô ý thức phả ra của cậu ấm áp, giống như có sinh mệnh lan truyền khắp nơi.

Dụ Dao ngồi cứng đơ như tượng gỗ, nhất thời có chút hoảng hốt, không biết rốt cuộc bản thân phải tốn bao nhiêu định lực mới kiên trì trụ lại được, không đem cậu trực tiếp bắt lại xoa loạn một lúc.

Trước đây cô còn thề son sắt, muốn thực hiện một trăm ngày không bị cậu làm dao động.

Nhưng bây giờ, mới ngày đầu tiên, không cần tốn nhiều thời gian đã bị cậu làm sụp đổ.

Cậu quả thật quá ngoan, cô thừa nhận cô không chịu được cảnh cậu làm nũng với mình. 

Dụ Dao muốn thừa dịp bản thân vẫn còn lý trí, nhanh chóng cùng Nặc Nặc kéo giãn khoảng cách, cô mới tỏ ra ý tứ né tránh, Nặc Nặc liền hoảng loạn mà tiến về phía trước, bắt lấy tay cô, nỗ lực mà dán vào cô, luyến tiếc không muốn buông ra, giọng nói mơ hồ mà lẩm bẩm “Dao Dao”.

… Dựa.

Sự nhẫn lại của Dụ Dao đã cạn kiệt, ai nói trời mang chú cún nhỏ ngây thơ đáng yêu tới chỗ cô? ! Đáng yêu rõ ràng là quan trọng nhất.

Cô khẽ cắn môi, duỗi tay hướng tới đầu Nặc Nặc, ở trên mái tóc đen xoa nắn một lúc, tức giận trong lòng cuối cùng cũng giảm một ít, nhưng bàn tay tinh tế trắng như tuyết của cô xuyên qua những sợi tóc đen, lại có loại cảm giác khác thường, làm thần kinh cô hơi nhảy một cái.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)

Đủ rồi đủ rồi, dừng lại.

Dụ Dao buộc bản thân phải bình tĩnh, mạnh mẽ thu hồi tay lại, đẩy bả vai Nặc Nặc ra xa.

Nặc Nặc còn đang đắm chìm vào màn thân mật vừa rồi, trong mắt cậu sương mù mênh mông, môi so với bình thường đỏ hơn ba phần, cậu cũng biết bản thân mình chơi xấu, nhìn cô nói: “Dao Dao, không tức giận.”

Cậu ngồi dưới đất, đầu bị cô xoa đến xù cả lên, chỉ ổ chăn của chính mình: “Em ngủ, chỗ đó, với Dao Dao, cùng nhau.”

Xoài xem toàn bộ hành trình, đã xem đến phát ngốc, hoàn toàn không biết giận, nó thấy thời khắc lựa chọn sinh tử đã đến, vội ngậm ổ của chính mình qua : “Ngao ô” ý muốn bảo với Dụ Dao, nó mới là trước tới.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team) 

“Tôi không tức giận.” Dụ Dao dở khóc dở cười, thoáng cúi người xuống cùng Nặc Nặc đối diện, trịnh trọng mà phổ cập kiến thức: “Xoài là một con chó, nó có thể lưu lại nơi này của tôi, nhưng cậu là con người, cậu không thể, cậu phải tự mình ra ngoài ngủ.”

“Còn có.” cô kiên nhẫn nói cho cậu: “Sau này, mặc kệ là khi nào, không được cho phép, cậu không thể tùy tiện vào phòng con gái, nhớ kỹ không được quên?”

Cô còn muốn nhắc lại “không thể tiếp xúc thân thể”, nhưng nghĩ đến mới vừa rồi cô cũng mất khống chế mà xoa nhẹ cậu một trận, rốt cuộc đuối lý, chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Ánh sáng trong mắt Nặc Nặc dần dần tắt, cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, cô độc như không có linh hồn.

Dụ Dao nhiều ít cũng có thể lý giải, tâm trí cậu vẫn là một đứa trẻ, cực kỳ không có cảm giác an toàn, đặc biệt là bóng tối bao phủ vào ban đêm, vậy nên cậu muốn cùng cô ở cùng một chỗ.

Nhưng cho dù như thế nào, cơ thể thanh niên của cậu vẫn là một người con trai hàng thật giá thật, cô tạo cho cậu ý thức về giới tính không hề sai, cho dù cậu biểu hiện ra sự đáng thương cũng không thể mềm lòng.

Dụ Dao đứng dậy nhặt cái chăn của cậu lên, đem ra sào huyệt cậu mới tạo phá bỏ, đi về hướng phòng khách, Nặc Nặc ở phía sau khó khăn bước theo, vô cùng yếu ớt mà nức nở một tiếng.

Diện tích trong phòng khách tuy rằng không lớn, nhưng mặt tường ngoài phòng ngủ của Dụ Dao trống trơn, cô cuộn ống tay áo lên, vẫy tay với Nặc Nặc đang biểu hiện như bị toàn thế giới vứt bỏ: “Lại đây giúp tôi, đem sô pha đẩy đến cạnh tường, như vậy cậu cùng tôi cũng chỉ cách một bức tường, như vậy có phải tốt hay không?”

Nặc Nặc vội chạy tới, không cần Dụ Dao động thủ, một mình tự làm.

Cậu đem sô pha dựa sát vào gần cửa của phòng cô, nếu có để sát về phía trước nhiều một chút thì cửa sẽ mở không ra, thật sự không thể gần hơn nữa, cậu mới buồn bã rũ hàng lông mi xuống, nói với thanh âm rất nhỏ: “Dao Dao, em cũng là, chó con.”

Tại vì sao mà con chó khác có thể.

Em lại không được.

Dụ Dao không nghe rõ, đơn thuần cho rằng cậu đang ở đó cầu tình, bèn tiến lên giúp cậu dọn giường sạch sẽ, một lần nữa đem chăn trải ra, nói với cậu: “Trong nhà rất an toàn, cậu không cần sợ, trong lúc chúng ta cùng sinh hoạt tôi sẽ tận lực chiếu cố cậu, cậu yên tâm.”

Sợ chính mình đứng đó lâu lại phải bị Nặc Nặc mê hoặc, đáp ứng cậu yêu cầu gì khó hơn, Dụ Dao liền xem lại khóa cửa nhà một lượt rồi mở đèn ngủ lên, sau đó quay về phòng ngủ của mình, đứng trước cửa cô không nhịn được, ánh mắt liếc nhìn cậu một cái, Nặc Nặc ôm chăn, ngồi dựa vào tường như một bóng ma, áo ngủ được mặc trên thân thể của cậu nhìn mảnh khảnh đến mức làm lòng người chua xót.

Dụ Dao do dự một lát, cuối cùng sợ cậu buồn lòng, vẫn là không khóa cửa phòng ngủ, cô nằm ngửa ở trên giường che lại đôi mắt, lòng bàn tay mơ hồ vẫn vươn lại độ ấm của Nặc Nặc.

Cô lung tung mà suy nghĩ, tính đến đoạn đoạn quan hệ yếu ớt này, hai ba tháng thậm chí ngắn hơn sẽ chấm dứt, cô chỉ cần còn chăm sóc tốt cậu, không bạc đãi cậu là được.

Trước kia chơi game mobile cô còn từng chơi nuôi dưỡng trẻ con, huống chi Nặc Nặc lại có bề ngoài đáng yêu như vậy, so với người trong game cũng tốt hơn nhiều.

Cô không thể để Nặc Nặc ngủ ở sô pha mãi, phải nhanh chóng mua một giường đơn thoải mái, còn phải nhanh chóng bổ sung dinh dưỡng cho cậu, luôn ăn thức ăn nhanh thì sao được, càng không thể ăn đồ ăn cơm hộp thừa, cô hiện giờ cũng là đang nuôi dưỡng con người, phải đem trình độ nấu ăn luyện tốt lên, tốt xấu gì cũng cho cậu ăn no một chút, mặt khác lại dạy cậu học tập kỹ năng sinh hoạt… 

Nhắc tới học tập, Dụ Dao trì trệ một chút, bỗng nhiên mở mắt ra, giữa mày dần dần nhíu chặt lại, tầm mắt rơi xuống Xoài ở bên người.

Từ từ…

Là trùng hợp sao? Vì sao Nặc Nặc mở miệng nói chuyện, ở cạnh tường tìm chỗ ngủ, dùng cằm cọ tay cô… đó đều là ở học từ Xoài? !

Dụ Dao thần sắc hơi trầm xuống, có loại ý niệm khó có thể nói thành hình ở ngực.

Cô ngồi thẳng thân thể, nương theo ánh đèn, nhìn đến ngoài cửa phòng ngủ qua khe hở của cửa, đỏ mặt mà với tay tìm một tờ giấy, sợ quấy rầy cậu, cô lặng yên không một tiếng động.

Cô nhẹ tay bước chân qua đi nhặt lên.

Trên giấy là nét bút đơn giản của Nặc Nặc.

Góc trên bên phải có ánh trăng cong cong, hình ảnh ở trung tâm , là một cô gái tóc dài quen thuộc đang nhắm hai mắt, bên người lại là một con cún con, dịu ngoan quyến luyến mà cuộn tròn.

Cảm giác không rõ thành hình trong lòng Dụ Dao, sắc mặt cũng đi theo đó mà thay đổi, cô vội lấy di động qua, xem thời gian đã muộn rồi không thể gọi điện thoại, chỉ có thể lòng nóng như mà gửi một tin nhắn.

Gửi đi nửa phút sau, đối phương trực tiếp gọi lại đây.

Dụ Dao lập tức bình tĩnh, trốn vào dưới gối tiếp tục nghe: “Dì Từ, dì đã đọc tin nhắn rồi, cậu ta đến tột cùng sao lại thế này? Là cháu suy nghĩ nhiều sao? !”

Đầu kia chủ nhiệm Từ hít mấy hơi, liền nói, bệnh trạng này quả nhiên ly kỳ.

“Tôi đoán được sẽ có di chứng, không nghĩ tới nhanh như vậy… tôi lần trước có nói qua, người bệnh mất trí có khả năng sẽ dẫn đến khuyết tật những mặt khác, ví dụ như nói, phương diện nhận thức có chướng ngại.”

“Nhận thức có… chướng ngại?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team) 

“Cô thử miêu tả tình huống xem, cậu ta đối với chính mình cũng không có một chút khái niệm,” Từ chủ nhiệm hàm súc mà giải thích, “Đơn giản mà nói… cậu ta đối với tất cả mọi thứ trên thế giới này đều không biết, trong lòng cậu ta hy vọng bản thân là cái gì, cậu ta liền đem chính mình coi như cái đó.”

Dụ Dao cách hồi lâu mới khô khốc hỏi: “Cho nên cậu ta… hy vọng bản thân chỉ là một con chó?!”

“Dao Dao, cô còn không hiểu rõ sao? Bởi vì cô đối tốt với chú chó trong nhà, cùng nó thân cận, cùng nó cười, đều bị cậu ta chính mắt nhìn thấy, cậu ta cũng muốn được cô đối đãi như vậy.”

Dụ Dao mím chặt môi, hồi tưởng đủ loại tình cảnh, đột nhiên có cảm giác không nói lên lời.

Từ chủ nhiệm tuy rằng không tán thành cô tiếp quản phiền toái này, nhưng nghĩ rõ tiền căn hậu quả về sau, cảm khái nói: “Bình thường mà nói, người có nhận thức là bản năng, trời sinh đã biết bản thân cao sinh vật khác, sở dĩ cậu ta biến thành như vậy…”

Dì Từ dừng một chút rồi nói: “Là bởi vì với cậu ta mà nói, chỉ cần ở bên cạnh cô, được cô đối xử tử tế, mặc dù chỉ là làm sủng vật, làm một con chó nhỏ, cậu ta cũng cảm thấy là sự tình tốt nhất trên đời này.”

Dụ Dao cử động thân thể, chôn ở trên giường, hốc mắt từng đợt chua xót.

Cô hỏi bằng một giọng hơi khàn: “Còn may cháu phát hiện kịp thời, chắc là còn kịp xoay chuyển đúng không? Cháu muốn cậu ta trở thành một người bình thường.”

Từ chủ nhiệm nói: “Hy vọng vẫn là rất lớn, trước tiên sẽ gửi cho cô hai bộ phim phổ cập khoa học, cô ngày mai cho cậu ta học một chút, thử xem có hiệu quả không.”

Dụ Dao nhận được phim xong, xem qua, giống như quyển phổ cập kiến thức cơ bản, rất thích hợp để dạy học.

Cô cả đêm mất ngủ, vất vả đợi đến hừng đông, tinh thần phấn chấn mà rời giường, đem Nặc Nặc ngủ đến mơ mơ màng màng xách dậy, ném đến trước TV.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team)

“Lại đây, cùng tôi học vào sáng sớm.”

Nặc Nặc trợn tròn mắt, khát khao mà nhìn chằm chằm Dụ Dao.

Dụ Dao càng nhìn cậu càng đau lòng: “Nặc Nặc Nặc, cậu có biết bản thân mình là cái gì hay không ?”

Nặc Nặc không ngừng gật đầu, sáng sớm thanh âm có chút trọc người: “Chó… con.”

Cậu phát âm còn không chuẩn xác, cái từ thứ hai “con” luôn là hướng lên trên phiêu, đặc biệt đáng yêu.

Dụ Dao đầu muốn nổ.

Cô hít thật sâu, tận dụng hết khả năng làm bản thân bình thường lại, nghiêm túc nói: “Cậu cao như vậy, cùng Xoài hoàn toàn bất đồng, cậu cùng tôi, cùng những người ở bên ngoài là giống nhau, đều là người, nếu còn không hiểu, vậy xem đoạn phim này đi.”

Dụ Dao đem điện thoại lại gần TV, đầu tiên là đồng bộ với TV, sau đó mở bộ phim đầu tiên. Dựa trên các thành viên trong một gia đình làm cơ sở mà tiến hành giảng giải, trong nhà cũng có chỉ Samoyed.

Cô cảm thấy may mắn vì đoạn phim này không tồi, rất sát với hiện thực, càng dễ dàng làm Nặc Nặc hiểu rõ, nhưng mà trăm triệu không đoán được, người trong TV cư nhiên khoát tay, hướng Samoyed hét to một tiếng: “Nặc Nặc!”

Dụ Dao: ? ? ?

Mụ nội nó!

Cô lấy tên như vậy lại giống với tên gọi chó? !

Nặc Nặc vẻ mặt quả nhiên như thế, nghiêm trang mà chỉ vào chính mình: “Là chó nhỏ.”

Dụ Dao nhanh chóng đóng lại, rồi đổi sang một bộ phim khác, để phòng ngừa cô đã xem qua mười phút, xác định lần này là bình thường, rất thông dụng dễ hiểu, Nặc Nặc bị bẻ cong nhận thức nhất định có thể bị xoay lại.

Cô hơi thả lỏng, đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm sáng, máy hút khói bụi ong vang, cô nghe không rõ ràng thanh âm trong phòng khách, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng chú ý, Nặc Nặc vẫn luôn thành thật ngồi ở một chỗ xem.

Có điều tại sao cậu lại… đôi mắt càng ngày càng mở to, ngây thơ hoang mang sau đó lại như bừng tỉnh đại ngộ, là tiến triển gì?

Dụ Dao tắt bếp, lòng tràn đầy hy vọng mà đi ra nghiệm thu thành quả, nhưng mới vừa bước ra phòng bếp, cô liền có loại cảm giác sắp chệch đường ray.

Đoạn phim phát xong rồi… sau đó… tự động chuyển tới…

Tây Du Ký? !

Dụ Dao nín thở, nhìn chăm chú phản ứng của Nặc Nặc, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Nặc Nặc, hiện tại cậu biết bản thân là gì sao?”

Nặc Nặc khóe môi cong lên, cực kỳ nghiêm túc gật đầu.

“… Nói cho tôi nghe.”

Nặc Nặc ở dưới ánh nắng sớm, lông mi nhiễm một một mảng ánh sáng tinh tế, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Em là, một con…”

Dụ Dao kinh ngạc phát hiện lượng từ không đúng, muốn ngăn cản đã quá muộn.

Nặc Nặc cong đôi mắt lên, cười đến ngọt ngào, đôi tai hồng lên, nhìn cô tuyên bố:

“Một con… cún thành tinh.”

Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

3 bình luận về “[ECTNAK] 🌻Chương 9: Muốn ngủ cùng nhau

Bình luận về bài viết này