Dấu cắn

[DC] 🌷Chương 1: Kẻ điên và “búp bê Tây Dương”(1)

Cre: Editor + Beta: quynhnhuuu110997

***

Mùa hè, năm 2004. 

“Thư Thư, cô hỏi con một vài câu hỏi sau, con chỉ cần trả lời là có hoặc không là được rồi, được chứ?” 

“…” 

“Hiện giờ bầu trời có màu xanh không?” 

“Có.” 

“Điều này có làm cho tâm trạng của con cảm thấy vui vẻ hơn không?” 

“Có.” 

“Kể từ lần trước con đến đây cho đến lần này, có phải là đã có một chuyện gì đó làm con vui vẻ không?” 

“Có.” 

“Trong chuyện này, con không có thông qua lời nói hay nét mặt mà thể hiện cảm xúc của con ra chứ?” 

“Không có.” 

“Trong khoảng thời gian này, con không…….” 

“Tốt lắm, lần này chúng ta thuận lợi hoàn thành một bài tập nhỏ, cám ơn Thư Thư đã phối hợp với cô.” Người phụ nữ trong chiếc áo khoác trắng khép cuốn sổ lại, đứng lên. Bà mỉm cười và cúi xuống, sờ đỉnh đầu cô bé: “Thư Thư ngoan chờ ở đây, cô đi ra ngoài trò chuyện với mẹ con một chút nhé, được không ?” 

“…” 

Tống Thư lặng lẽ nâng mắt, nhìn người phụ nữ đi ra khỏi phòng bệnh. 

Bởi vì gió lùa vào, cửa lại không khép hoàn toàn, một chút âm thanh của cuộc nói chuyện truyền qua khe cửa. 

“Chị Bạch, chị không cần lo lắng quá đâu, theo kết quả kiểm tra trị liệu của ngày hôm nay thì con gái chị cũng không có vấn đề tâm lý gì quá nghiêm trọng.” 

“Nhưng con bé và mấy đứa bạn cùng lứa tuổi không hợp nhau.” 

“Tính tình hướng nội không đồng nghĩa với việc có vấn đề về tâm lý, cũng không thể phân biệt là tốt hay xấu, chúng ta nên tôn trọng tính cách khác biệt của đứa nhỏ……” 

Âm thanh ngoài cửa lúc to lúc nhỏ. 

Tống Thư thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa sổ. 

Bầu trời trong xanh phản chiếu qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, bên ngoài lan can, các nhánh hoa lài mọc tua tủa tỏa hương thơm ngào ngạt. 

Ngoài cửa sổ ve kêu râm ran, bên trọng lại im lặng như tờ. 

Tống Thư lắc lắc bắp chân, cảm nhận được gió lướt qua bàn chân mình. 

Trên thực tế, so sánh với bản thân mình, Tống Thư cảm thấy mẹ mình mới là người cần làm kiểm tra trắc nghiệm tâm lý. Bởi vì bà luôn luôn bận rộn với công việc, hơn nữa……

Ở trong lòng Tống Thư nhớ lại, vẫn không thể đếm được bao nhiêu lần nói dối trong câu trả lời của mình. 

Giống như mấy lần trước. 

Cô bé không thích những câu hỏi như vậy, rất dễ dàng để có thể đoán được đáp án mà bác sĩ và mẹ mình muốn nghe, thật là lãng phí thời gian vào việc này. 

Dù sao, nếu có thể làm cho mẹ bé yên tâm công tác, thì việc làm kiểm tra kia cũng không có gì không tốt. 

Nhưng thời gian vẫn còn dài. 

Đổi một việc khác cũng nhàm chán như nhau. 

“Cái gì? Chị phải xuất ngoại sao?” 

“…” 

Một con “búp bê” đang lắc lư nhẹ nhàng trong không khí từ từ dừng lại, bé gái chậm rãi quay đầu lại, trên gương mắt tinh xảo không một tia cảm xúc, trống rỗng mà bình tĩnh. 

Cô bé nhìn sang cửa phòng. 

“Công ty mở rộng thị trường ra nước ngoài, mấy năm nay ông cụ Tần vẫn rất xem trọng tôi, ông ấy “dụng tâm lương khổ”(có ý tốt) làm tôi không có biện pháp cự tuyệt.”

“Vậy Thư Thư phải làm sao bây giờ?” 

“Tần gia sẽ chăm sóc tốt cho con bé.” 

“Chị Bạch, ông cụ Tần xem trọng chị, nhưng con gái của ông ấy lại khác. Tần Phù Quân làm sao có thể chấp nhận việc chồng mình cùng con gái của vợ trước chung sống ngay dưới mí mắt của mình?” 

“Em yên tâm, nơi con bé sống là một ngôi nhà trong thành phố, nơi đó chỉ có ông cụ Tần và đứa cháu trai và vài người hầu để chăm sóc ông thôi.” 

“Cháu trai Tần gia? Đợi đã, chị đang nói Tần Lâu?” 

“Đúng rồi. Làm sao thế?” 

“Chị Bạch, quyết định này của chị không thích hợp. Chị còn không biết Tần Lâu hay sao, tuyệt đối không thể để cho nó cùng Thư Thư sống cùng với nhau!” 

Một hồi nhạc chuông vang lên. 

Đoạn nhạc dạo thật nhẹ nhàng, là di động của mẹ bé, Tống Thư đối với âm thanh này rất quen thuộc. 

Đoán chừng là việc công ty. Cuộc nói chuyện bắt buộc phải ngừng giữa chừng, Bạch Tụng hầu hết xử lý những công việc khẩn cấp qua điện thoại, phải mất vài phút sau thì cuộc nói chuyện mới được tiếp tục. 

“Tiểu Thiên, công ty bên kia có cuộc họp khẩn cấp, trước mắt chị phải mang Thư Thư đi rồi.” 

“Chị thật sự quyết định mang Thư Thư đến Tần gia sao?” 

“Tính cách của Thư Thư không hòa đồng cho lắm, chị nghĩ con bé có thể sống cùng với Tần Lâu.” 

“Không, chị Bạch, tình huống của Tần Lâu cùng Thư Thư không giống nhau, nó cũng không giống với tất cả những đứa trẻ bình thường khác, thằng bé đó rất nguy hiểm!” 

“Cậu bé đó chỉ mới 11 tuổi.” 

“Đúng… Là bác sĩ tâm lý em nói như vậy cũng có chút hơi quá, nhưng Tần Lâu giống như người điên, nó không hề tin tưởng hay có cảm xúc bình thường đối với bất kỳ ai, tính cách chống đối mọi người xung quanh vô cùng rõ ràng, tính công kích cùng ý muốn gây tổn thương cho người khác hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng! Nó…..” 

“Đủ rồi Tiểu Thiên, những lời này chị không muốn nghe đến lần thứ hai. Ông cụ Tần đối với chị mà nói không chỉ là sếp cũ, mà còn như là một người ba thật sự vậy. Chị không tin ông ấy sẽ đem đến nguy hiểm cho Thư Thư.” 

“Thế nhưng……” 

“Được rồi, thời gian của chị không còn nhiều, những việc còn lại chúng ta sẽ thảo luận trong điện thoại, được chứ? Thư Thư, phải đi rồi, mẹ đưa con về nhà.” 

Bạch Tụng đi vào trong phòng, ánh mắt cùng biểu cảm vừa nhìn thấy con gái trong nháy mắt liền thay đổi trở nên nhu hòa hơn. 

Tống Thư trượt xuống khỏi ghế tựa, Bạch Tụng cầm tay bé dắt đi. 

Bé vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy cô bác sĩ tâm lý ở phía sau lưng cười rộ lên thật ôn nhu, trên mặt hiện lên sự lo lắng cùng bất an từ tận đáy lòng. 

Tống Thư không tiếng động quay mặt đi, ôm chặt bức tranh trong tay. 

Tần Lâu…Là ai? 

Một ngày trước khi xuất ngoại, Bạch Tụng đưa Tống Thư đến chỗ Tần gia. Ngày bà đi, đứa con gái duy nhất của Tần gia Tần Phù Quân lại trùng hợp ở nhà.

Những người lớn trong Tần gia ít hoặc nhiều cũng đều biết mấy năm qua Tần Phù Quân và Bạch Tụng bên ngoài lẫn bên trong đều bất hòa, vì vậy khi còn trên xe đã có người nhắc nhở Bạch Tụng. 

Bạch Tụng đứng ngoài cửa lớn của Tần gia. 

Bãi cỏ bên cạnh được cắt tỉa gọn gàng, đẹp đẽ, Tống Thư đứng trên con đường nhỏ đầy sỏi. Hôm nay cô bé mặt một chiếc váy liền thân, làn váy công chúa rối bù, bên trong là một tầng lụa mềm ánh tím, bên ngoài còn có một tầng voan trắng mờ mờ phủ lên trên. 

Nhìn thiết kế hơi phức tạp của chiếc váy, mấy cô ở đây cười cười sờ khuôn mặt vô cảm, nói đây là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất của năm. 

Vâng, cô bé ghét nhất là kiểu như này. 

Nhưng mẹ bé lại thích. 

Khuất phục, đó là bài học đầu tiên dành cho người trưởng thành.

Tiểu Tống Thư vẫn kiên định cho rằng là như thế. 

Càng tuyệt vời hơn khi cha mẹ là người dạy dỗ thường xuyên cho mình. 

“Thư Thư, sau này ở Tần gia mọi việc đều phải biết lễ phép, biết không?” 

“Vâng ạ.” 

“Không lâu nữa trường trung học sẽ khai giảng, con ở trường học mới phải biết tôn trọng thầy cô, hòa đồng với các bạn trong lớp đấy!” 

“Vâng ạ.” 

“Mẹ phải đi rồi, Thư Thư có điều gì muốn nói với mẹ không?”

“…” 

Tống Thư dưới ánh mắt chờ mong của Bạch Tụng, trầm mặc. 

Sau đó lại trầm mặc. 

Tiếp sau đó nữa, bé lắc lắc đầu. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đẹp vừa chớm nở như “tiểu mỹ nhân” nhưng biểu cảm lại từ đầu đến cuối không hề thay đổi, vô cùng bình tĩnh. 

Bạch Tụng mở miệng than nhẹ, giao Tống Thư cho người hầu của Tần gia. Ông cụ Tần tất nhiên đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, bà không cần phải quan tâm thêm nữa. 

“Nào, Thư Thư, cùng mẹ nói hẹn gặp lại được không?” 

“Hẹn gặp lại.” 

“Ừ, hẹn gặp lại Thư Thư.” 

Chiếc xe có rèm che đi xa, cũng chở theo Bạch Tụng đi xa dần. 

Tống Thư im lặng đứng tại chỗ. Ngoại trừ câu hẹn gặp lại kia, một chữ cô bé cũng không nói thêm. Bé chính thức im lặng từ khi nhìn thấy đuôi xe đang từ từ khuất dần. 

Một phút chốc kia Tống Thư phát hiện, hóa ra bản thân mình vẫn có cảm xúc, chẳng qua là so với người bình thường dường như chậm chạp hơn… rất nhiều rất nhiều. 

Đến bây giờ mới phát hiện ra, đây là việc đáng tiếc thứ nhất. 

Việc đáng tiếc thứ hai là, bé còn chưa kịp cẩn thận nhận thức loại cảm xúc phập phồng này, tâm tình bất ngờ bị một thanh âm từ đỉnh đầu đánh vỡ. 

“Cho nên…. quà sinh nhật năm nay của tôi chính là con “búp bê cỡ lớn” này?” 

Đây là lần đầu tiên Tống Thư nghe thấy giọng nói này. 

Đây thật sự là giọng nói hay nhất mà bé đã từng nghe: sạch sẽ, trong trẻo, làm cho người ta liên tưởng đến âm thanh diễn tấu vang lên trong một hang núi đá đầy nước liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy hồ, không những thế còn theo gió luồn qua khe núi xuyên qua hàng vạn cây thông. 

Nhưng mang theo sự lạnh lẽo như băng, lại xa lạ cùng đùa cợt. 

Tống Thư quay đầu lại nhìn nơi đã phát ra âm thanh. 

Mỗi tầng của nhà Tần gia cao hơn rất nhiều so với tầng của các tòa nhà bình thường khác, trái phải khoảng bốn mét. Người nói chuyện lúc nảy chính là bé trai đang ngồi trên sân thượng ở tầng ba. 

Chính xác mà nói, cậu bé là đang ngồi trên rào chắn bằng đá cẩm thạch của sân thượng trên tầng ba. 

Mặt hướng ra ngoài, đôi chân tòn ten qua lại trong không khí. 

So với những đứa trẻ cùng tuổi thì ngón tay có vẻ thon dài hơn đang chơi đùa với khối rubik, tốc độ xoay chuyển cực nhanh, sắp phá giải được. 

Cậu cúi cái đầu nhỏ quan sát, chơi vô cùng nhập tâm, giống như quên hết tất cả. 

Mũi chân thiếu niên cách mặt đất mười mét, nếu như có một trận gió cấp hai hay ba quất vào mặt cậu thì có thể thổi cậu rớt xuống sân thượng. 

Tống Thư cuối đầu nhìn về phía chân tường. 

Cái sân bên dưới làm bằng xi-măng. Độ cao mười mét đủ để có một cú té ấn tượng, không chết thì cũng bị chấn thương nghiêm trọng đến gãy xương. 

Sửng sốt hơn mười giây, người hầu đứng bên cạnh Tống Thư rốt cuộc mới phản ứng lại, cất tiếng gọi lớn. 

“Lâu thiếu gia, sao cậu lại leo lên chỗ đó chứ! Cậu mau đi xuống! Người đâu, mau kêu người lên nhìn xem!” 

Không ai đáp lại. 

Theo tiếng vang nhỏ “cùm cụp” cuối cùng, khối rubik trong tay thiếu niên khôi phục nguyên dạng. 

Cậu dùng tay phải giơ nó lên hướng về phía mặt trời chói mắt ước lượng, sau đó nhìn lướt qua thời gian trên đồng hồ. 

“Trong hai phút.” 

Khối rubik bị thiếu niên cười lạnh tùy tay ném đi, những cái vô dụng nên ném vào thùng rác. 

Rubik rơi xuống sân xi-măng, phịch một tiếng, bị nứt ra. 

Thiếu niên ngồi trên lan can vô cùng buồn chán hạ mắt nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên: “Đi xuống? Đi xuống như thế nào?… Như vậy?” 

Cậu đột nhiên cúi người về phía trước. 

“Thiếu gia!” 

Người hầu hét lên điên cuồng. 

Thiếu niên dừng lại. 

Cậu tùy ý cười rộ lên trong mùa hè khô nóng, ngồi trên lan can sân thượng, cười đến ngã tới ngã lui. Ánh sáng giữa bóng cây và tán lá luân phiên nhau dừng trên người cậu. 

Giống như một kẻ điên. 

Loang lổ lại xinh đẹp. 

Người hầu chịu không nổi sự tra tấn này, mặc kệ Tống Thư chạy về phía cánh cửa sau tòa nhà. 

Tống Thư im lặng đứng im một chỗ, không nhúc nhích tý nào. 

Trên thực tế, bé đang cuối đầu quan sát khối rubik bị chia năm xẻ bảy ở phía trước cách đó không xa. 

Cậu ta trong vòng hai phút đem nó khôi phục lại hình dạng ban đầu, nhưng như vậy cũng không vừa lòng, cho nên ném xuống như rác rưởi. 

Tống Thư nghĩ trong lòng, cậu thiếu niên này chắc chắn là kiểu người mẹ mình thích nhất: thiên tài. 

“Này.” Thiên tài gọi bé.

Tống Thư ngửa đầu nhìn lên.

“Tôi chán ghét búp bê.” Cậu cười đùa cợt, lại liếc thấy ánh mắt lạnh băng của cô bé. 

Vâng, bé cũng không thích. 

“Lần trước có người tặng búp bê cho tôi đã bị tôi xé nát, đem vứt vào bể bơi, nước vào đầy cả miệng.” 

Thiếu niên dừng lại, hai tay trên lan can chống hai bên, cúi người về phía trước một lần nữa, dù khoảng cách độ cao gần mười mét lại giống như bao phủ trên người cô bé. 

Cậu lung lay như sắp rớt đến nơi, lại nhếch góc môi, hướng đến Tống Thư không một tiếng động mà cười. 

Không hề che dấu vẻ ác ý cùng điên cuồng: 

“Búp bê – cô thích bể bơi không?” 

Tống Thư nhìn cậu ta. 

Trầm mặt thật lâu, bé không biểu cảm mà lắc lắc đầu. 

Đợi nửa ngày vẫn không thấy Tống Thư có phản ứng nào khác, hết thảy đều không lường trước được sẽ như này, thiếu niên nhíu mi lại. 

“Câm điếc hay đần độn?” 

Không mở miệng là câm điếc, mở miệng lại đần độn. 

Lần đầu tiên trong đời tiểu Tống Thư gặp phải lựa chọn khó khăn như vậy, biểu tình càng thêm mơ hồ. 

“Hóa ra là không có gì cả.” 

Thiếu niên cười nhạo, tiếng gọi ầm ĩ từ người hầu truyền đến từ cầu thang phía sau lưng cậu. Trong mắt thiếu niên lộ vẻ phiền chán, xoay người lại, rơi vào rào chắn. 

Cậu liếc mắt nhìn người con gái vẫn đang đứng bất động trên bãi cỏ phía trước mặt, lông mày càng nhíu chặt hơn. 

Vài giây sau cậu di chuyển ánh mắt lạnh như băng mà đùa cợt. 

“Không được phép trèo lên tầng ba khi tôi ở đây, nếu không sẽ đánh gãy chân cô rồi đem ném vào bể bơi rất lớn, rõ chưa “đứa trẻ” kia.” 

Tống Thư suy tư vài giây, nhẹ nhàng gật đầu. 

Thế nhưng ngay sau đó thiếu niên đã xoay người đi rồi, cũng không có nhìn đến. 

Tống Thư không nghĩ mình sẽ bị đánh gãy chân, lại càng không nghĩ muốn bị nhét vào bể bơi. 

Khi Tần Lâu ở đấy, bé sẽ không đi lên tầng ba. 

Bé rất biết giữ chữ tín. 

Vì thế, sau này Tần Lâu có cố ý dụ dỗ bé, không biết xấu hổ ở cổ của bé mà cọ cọ cầu xin bé đi lên, bé luôn luôn biểu cảm như một nghiêm túc lắc đầu. 

Nói được thì làm được, không đi lên tầng ba. 

Người làm điều ác sẽ bị “gieo gió gặp bão”. 

Tống Thư ở một chỗ đợi nửa tiếng, người hầu của Tần gia phụ trách đón cô bé rốt cuộc mới nhớ ra bản thân mình hình như bỏ quên cái gì đó. 

“Thư Thư, sao cháu còn đứng ở chỗ này? Cô không thấy cháu nên đã đi tìm cháu khắp nơi đấy.” Người hầu chạy vài bước đến, trong giọng nói mang theo tia trách cứ. 

Tống thư trầm mặc vài giây, chống đầu gối chậm rãi đứng dậy: “Thực xin lỗi.” 

Tuy rằng bé không biết chính mình vì cái gì mà ở lại tại chỗ chờ đối phương giải thích vì sự bất cẩn của cô ấy, nhưng những người lớn thường thường sẽ như vậy. 

Câu “Thực xin lỗi” kia sẽ làm sự việc đơn giản hơn một chút. Mà Tống Thư không thích phiền toái.

Mặc dù “Thực xin lỗi” của cô ấy kết hợp với biểu cảm nhìn lên trời kia, có thể rất khó làm cho người được giải thích cảm nhận được thành ý. 

Hiện tại người hầu hiển nhiên sẽ không cảm giác được. 

Bất quá suy nghĩ đến cái khác, phát hiện ra sau này, ở Tần gia thì tiểu cô nương này thật ra cũng sẽ không mách lẻo gì cả, người hầu nhất thời an tâm hơn.

“Chúng ta đi vào thôi.” 

“…” 

Tống thư bị dắt tay đi vào. 

Trên bục xi-măng, mất đi thân ảnh che chắn của bé, khối rubik lập phương sáu mặt trước đó bị vứt “chia năm xẻ bảy” vẫn như cũ trơ trọi nằm một chỗ. 

Thế nhưng không biết khi nào, nó đã bị một người lần nữa hợp lại. 

Sau khi bị người hầu dẫn vào phòng khách tầng một, ở đằng xa Tống Thư nhìn thấy Tống Như Ngọc và Tống Suất sóng vai nhau ngồi trên sô pha. 

Bọn họ là cặp chị em song sinh cùng cha khác mẹ với Tống Thư. 

Cha mẹ Tống Thư đã ly hôn trước khi cô bé được sinh ra. Cha của Tống Thư đã có đối tượng kết hôn, cũng chính là mẹ kế của Tống Thư hiện giờ, là Tần Phù Quân – đứa con gái duy nhất của một thế hệ ở Tần gia. 

Cặp chị em song sinh được sinh ra sau khi kết hôn nên chỉ nhỏ hơn vài tháng so với Tống Thư, mà đối với người chị gái cùng cha khác mẹ này, hai đứa bé kia cũng không có sự tôn trọng cần có. 

“Nhìn kìa, đứa ăn mày kia lại đến nữa rồi.” Tống Như Ngọc nghe thấy thanh âm phía sau thì quay đầu lại, cười nhạo: “Nghe nói chị muốn cùng chúng tôi đi học cấp hai? Thật xui xẻo.” 

Người hầu bưng cái khay có đựng hai ly nước trái cây có chút do dự đặt xuống bàn, cười làm lành: “Như Ngọc, ông cụ Tần nghe thấy sẽ tức giận.” 

“Shhhh…Tức giận cái gì? Tôi cũng không có nói dối, đến nhà chúng ta lại không phải là tên ăn mày sao? Ông ngoại của tôi cũng không phải của chị ta, nơi này là nhà của tôi – tôi nói chị ta là tiểu ăn mày thì chính là tiểu ăn mày!” 

Người hầu xấu hổ cúi đầu. 

Phòng khách chỉ có Tống Thư vô cùng im lặng, cô bé không biểu cảm gì đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống. 

Đối diện là Tiểu cô nương cơ hồ bị chọc tức muốn bùng nổ. 

“Tiểu ăn mày không có giáo dục!” 

“…” 

“Đợi lúc đi học cấp hai, tôi nhất định sẽ cho chị biết được sự lợi hại của tôi, đến lúc đó ông ngoại cũng không thể che chở cho chị đâu!” 

“…” 

Vẫn là không ai đáp lại. 

Tống Thư không suy nghĩ gì, ngồi ở một góc sô pha. Bé tuy rằng không thích búp bê, nhưng bé biết lúc này làm búp bê không có gì không tốt. 

Hơn nữa mẹ mình có nói qua, giáo dục không thể hiện ở lời nói, mà thể hiện qua hành động. 

Trong khi Tống Như Ngọc đang vắt hết óc suy nghĩ để mắng vài câu nữa, người hầu đứng bên cạnh đã nhìn không được, nhỏ giọng nhắc nhở: “Như Ngọc, Tần Lâu thiếu gia hôm nay đang ở đây, cháu lớn tiếng như vậy cậu ấy sẽ nghe được đấy.” 

“Tiểu ăn mày…” Lời nói đang giữa chừng đột nhiên im bặt. 

Tiểu cô nương một giây trước đó còn kiêu ngạo ương ngạnh giờ khắc này giống như con gà bị kề dao vào cổ. Ngây người hai giây, bé cứng đầu cứng cổ, theo bản năng mà run run làm cho vẻ mặt bé gái tràn ngập vẻ mờ mịt cùng sợ hãi. 

“Tần…anh họ Tần Lâu sao…Làm sao lại trở về rồi…” 

“Dạy không được, đứa học trò này tôi dạy không được! Các người tuyển cao nhân(*) khác đi!” 

(*) cao nhân: Người có học thức trác tuyệt, vượt hẳn người thường.

Đột nhiên một giọng nói gắt gỏng đánh gãy cuộc nói chuyện trong phòng khách, nhiều người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cầu thang xoắn bên cạnh phòng khách.

Một ông già tuổi qua 60 đang phẫn nộ đi xuống lầu. 

Người hầu vội vàng đến dìu ông: “Thầy Giản, sao ông lại xuống dưới lầu làm gì?” 

“Tôi? Cô hỏi tôi không bằng hỏi vị đại thiếu gia kia của nhà các người ấy!” 

“Thầy Giản, ông trước hết đừng nóng giận, Tần Lâu thiếu gia cậu ấy không phải…” 

“Xẹt…” 

Một tia thanh âm điện tử bén nhọn truyền đến màng nhĩ của mọi người ở trong phòng.

Tống Như Ngọc và Tống Suất oa một tiếng che lỗ tai lại, lầu một nơi có vài người hầu đang đứng cũng đều kinh hoảng mà nhìn xem xung quanh.

Tống Thư quay đầu. Đập vào mắt đầu tiên, bé thấy một cái máy khuếch đại âm thanh tại một góc sáng sủa trong phòng khách. 

Giây tiếp theo, thanh âm trống rỗng của thiếu niên vọng xuống từ lầu ba, pha lẫn giọng điệu mỉa mai ác ý mà cười: 

“Hai phút cũng không suy luận ra công thức Taylor, đúng là học trò vô dụng, tôi cũng không nhận.” 

“…” 

Tạp âm biến mất. 

Phòng khách “câm như hến”. 

Tống Thư im lặng ngồi ở một góc sáng sủa, nhìn thấy vị thầy giáo già kia sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ, lại từ đỏ chuyển về trắng. 

Sau mấy chục giây yên ắng, thầy giáo già từ trong mũi hừ ra một tiếng cười lạnh: “11 tuổi có thể suy luận ra công thức toán học dạng đại học, thiên tài như vậy tôi không dạy nổi, Tần gia mời tôi đến chính là muốn tôi nhục nhã?” 

“Không phải không phải, thầy Giản ông tạm thời dừng bước…thầy Giản!” 

Thầy giáo già đã xanh mặt vung tay rời đi.

“Vậy có đếm được đây là người thứ bao nhiêu không?” 

“Không biết, nhiều như vậy, ai mà đếm rõ ràng được?” 

“Bảo sao ông cụ Tần không muốn cho Tần Lâu thiếu gia đến trường. Tôi cảm thấy rằng, Tần gia sắp biến thành khu cấm địa đối với nghề giáo viên và bác sĩ tâm lý.” 

“Vị thiếu gia này tốt nhất nên sống một mình trong căn nhà khu vực nội thành kia, đỡ phải gây họa cho người khác.” 

“Có hơi khó khăn. Con gái của Bạch tiểu thư nghe nói cũng đã từng có quá khứ như thế.” 

“A__?” 

Trong phòng khách xung quanh mình có vài người cúi đầu thảo luận, Tống Thư cảm giác vài ánh mắt bó buộc hoặc đồng tình hoặc phức tạp rơi xuống trên người cô bé. 

Bên trong còn có Tống Như Ngọc phía đối diện: sợ hãi là cảm xúc chính bên cạnh sự kinh ngạc, sau đó từ chán ghét nhất thời thay đổi chuyển sang vui sướng khi người khác gặp họa. 

“Chị sẽ phải cùng với anh họ Tần Lâu sống cùng nhau?” 

“….” 

Tống Thư như cũ cũng không có phản ứng. 

Tống Như Ngọc rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng lên tiến về phía trước, bé đưa tay nắm lấy cổ áo tròn tròn của chiếc váy công chúa xinh đẹp làm cho bé vô cùng ghen tỵ 

“Chị với mẹ của chị đều chán ghét như nhau! Cho nên mới bị cha tôi bỏ!” 

Tống Thư bị xách lên. 

Tống Như Ngọc so với cô bé cao hơn một chút, tay đang nắm thật sự dùng sức, làm cho Tống Thư hít thở có chút khó khăn. 

Nhưng đáy mắt của cô bé Tống Thư này không phải vì vậy mà gợn sóng, mà là bởi vì trong lời nói của Tống Như Ngọc. 

Mẹ của bé. . . . . . 

“Như Ngọc, cháu làm cái gì vậy, nhanh buông Thư Thư ra!” 

Vài người hầu thấy tình hình không ổn, lúc này mới cuống quýt chạy đến. 

“Chị ta chính là dạng câm điếc, cho dù tôi bóp chết chị ta thì chị ta căn bản cũng sẽ không la khóc.” 

Tống Như Ngọc vô cùng tức giận, giọng nói thay đổi nhanh đến mức bén nhọn. 

Bé quay người lại, oán hận trừng mắt với Tống Thư vẫn đang không có biểu tình gì, miệng phun ra những lời nguyền rủa ác độc nhất: 

“Chị có thể cùng anh họ Tần Lâu bị mang đến nơi đó thật quá tốt, một ngày nào đó tôi cũng sẽ không nhìn thấy chị nữa, bởi vì chị nhất định sẽ chết ở trong tay anh ấy!” 

Người hầu gần nhất đã chạy lại đến đây, vươn tay muốn cứu đứa bé gái. 

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng bé vẫn như trước sẽ không nói. 

Cho đến khi bé gái đột nhiên mở miệng. 

“Hả?” 

Đứa bé gái bị xách cổ áo, biểu tình lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn Tống Như Ngọc. 

Ánh mắt vô hồn, ngữ khí cứng nhắc. 

“Tôi đây thật sự chờ mong nha.” 

Tống Như Ngọc ngẩn người. 

Vài giây sau cô bé mới phản ứng lại, cảm giác bản thân mình bị châm biếm cùng vũ nhục không hề nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết nhất thời tức giận đến sắp nhỏ máu. 

“Chị –” 

Em trai Tống Suất ngồi trên sô pha phía sau cô bé đang xem náo nhiệt, lúc này đột nhiên biến sắc, dường như là từ sô pha nhảy dựng lên. 

“Anh, anh họ!” 

Phòng khách ở tầng một ngoại trừ Tống Thư thì tất cả mọi người đều cứng đờ. 

Tống Như Ngọc hoàn hồn ngẩng đầu, vẻ mặt nhất thời thay đổi. Bé lui mạnh ra phía sau hai bước, liều mạng xua tay: “Anh họ em em em mới vừa rồi chưa hề nói gì cả. . . . . .” Trong giọng nói không giấu được sự sợ hãi mà khóc nức nở. 

Tống Thư đợi vài giây, nhưng không đợi được giọng nói dễ nghe của tên kiêu ngạo kia vang lên. 

Bé im lặng quay người lại. 

Trên cầu thang xoắn ốc nối từ lầu hai xuống lầu một, thiếu niên lười biếng ghé vào trên tay vịn bằng gỗ, thắt lưng cúi xuống, ánh mắt nhìn xuống tầng một. 

Vẻ mặt bình tĩnh khác thường. 

Tống Thư mới vừa ngẩng đầu đã đón nhận ánh mắt cậu ở ngay phía trên. 

Cậu ta đang nhìn bé. 

Nhưng ánh mắt lại không giống với lúc trước. 

Như là đột nhiên phát hiện ra một món đồ chơi vô cùng thú vị, thiếu niên nhìn chằm chằm bé gái, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. 

Trong đôi mắt lạnh lẽo lóe lên sự điên rồ. 

“Đây là “búp bê” của tôi – ai cho mấy người đụng vào cô ấy?”

~Hết Chương 1~

Đã chỉnh sửa vào ngày 28-6-2021

12 bình luận về “[DC] 🌷Chương 1: Kẻ điên và “búp bê Tây Dương”(1)

Bình luận về bài viết này